Tuesday, March 21, 2023

TÂM SỰ MỘT NGƯỜI LÍNH PHÁO BINH - Đông Ry Nguyễn

TÂM SỰ MỘT NGƯỜI LÍNH PHÁO BINH

Đông Ry Nguyễn
Donry Nguyen
Tôi chỉ là một người lính pháo binh
Nằm tuyến giữa treo đời qua họng súng
Chẳng oai phong như anh chàng biệt động
Hay hào hùng như mấy gã phi công 

------------------

Không băng rừng theo người lính bộ binh
Đôi chân nhỏ vượt đèo cao dốc thẳm
Không lướt sóng trùng dương xa vạn dặm
Nắng hun đồng chàng thủy thủ da nâu
Lính pháo binh áo trận cũng phai màu
Kéo đại bác từ cao nguyên đất đỏ
Về duyên hải từng bao phen đụng độ
Bắn tưng bừng màn lưới lửa xung phong
Lúc bao vây đạn pháo cũng lên nòng
Chờ trực xạ chặn biển người lao tới
Khi giây phút chiến trường im lửa khói
Cũng leo rào tìm quán gọi cà phê
Tôi không có người yêu để đợi để chờ
Để hò hẹn em hậu phương anh tiền tuyến
Đêm đồn xa đốt nỗi buồn lính chiến
Ngón tay vàng khói thuốc nhuộm hồn thơ
Tôi đi vào cuộc chiến rất đơn sơ
Chắc tay súng giữ miền nam yên ổn
Không học thuyết, không nhân danh thù hận
Không muốn bắn người chung một màu da
Tôi còn mẹ già mòn mỏi quê xa
Đàn em nhỏ đợi anh về chăm sóc
Tôi còn muốn ghi danh vào đại học
Khi thanh bình nam bắc một tình chung
Giấc mơ hồng đâu đó vẫn mông lung
Hờn lửa đạn núi sông còn chia cắt
Trong đêm tối ánh hỏa châu vụt tắt
Tương lai nào cho tuổi trẻ tôi đây…
Thế hệ tôi mang án tích lưu đày
Phơi xương máu cho người xoay thế trận
Thân nhược tiểu phải ngậm hờn nuốt hận
Còn mong gì trông thấy một ngày mai
Quê hương ơi…tôi nhỏ lệ khóc người!
- Chàng Đông Ry Nguyễn
(Ảnh st trên mạng, không phải tui)
--------------------
 
Nguyen Anh-Vu
QUÊ NHÀ TRONG TRÁI TIM TÔI
Cảnh trong hình là quê hương tôi đấy
Thọ Lâm gầy nép dưới Đá Bia cao
Thời chiến tranh đồn bót kẽm gai rào
Đêm chó sủa hãi hùng vang thôn xóm!
Tuổi thơ tôi sớm quen dần tiếng súng
Cuộc tương tàn phe nọ bắn phe kia
Cha tôi buồn thao thức những đêm khuya
Mẹ tôi sợ đường tên rơi đạn lạc!
Cha tôi vốn hiền lành và nhút nhát
Làm giáo làng dạy một đám trò con
Ông một đời chỉ muốn sống bình yên
Niềm vui nhỏ mê đàn say tiếng hát
Một buổi sáng cha bất ngờ ngơ ngác
Quân đội vào bắt trói dẫn ông đi…
Mẹ kinh hoàng không biết chuyện chi chi
Thu vội gánh tản cư về quê ngoại!
Chín tuổi đầu tôi tập tành bươn chải
Theo mẹ ra đồng bắt ốc hái rau
Nhà ngoại nghèo thiếu trước hụt sau
Sáng tôi phải chăn bò, chiều theo lưới biển…
Một năm sau từ nhà lao Khu Chiến
Cha tôi về vì chỉ…bị tình nghi!
Cảnh nhà tôi mỗi lúc một nghèo đi
Làng cũ bây giờ chiến tranh tàn phá
Người trong xóm kéo nhau lìa đôi ngả
Trăm nẻo đường vất vả cuộc mưu sinh
Bụng thầm mong khi đất nước thanh bình
Còn sống sót trở về xây dựng lại…
Tôi đâu nghĩ sóng đời xô đẩy mãi
Có phận người đành đánh mất quê hương
Trong lòng tôi ngập úng nỗi u buồn
Niềm thương nhớ nơi chôn nhau cắt rốn!
Sáu mươi năm…từ khi tôi khôn lớn
Thọ Lâm gầy…trong ký ức thơ ngây
Làng cũ bây giờ đã lắm đổi thay…
Người năm cũ biết còn ai nhớ chuyện?
Khi lưu lạc nơi đầu non cuối biển
Trái tim tôi mang hình bóng quê nhà
Nước tự nguồn dù có chảy sông xa
Tôi vẫn ước một ngày về thăm lại…
-Chàng Đông Ry Nguyễn
 

No comments: