Người Lính VNCH Chưa Giải Ngũ - VẾT THƯƠNG ĐAU BUỐT
---------------------
-----------------------
Trinh Khanh Tuan
HAPPY MORTHER´S DAY!!
Mẹ luôn mong những người con của mẹ vá lại ngọn cờ thiêng để giải quyết hết các nghịch lý đang còn tồn đọng ở VN hiện nay.
HAPPY MORTHER´S DAY!!
Mẹ luôn mong những người con của mẹ vá lại ngọn cờ thiêng để giải quyết hết các nghịch lý đang còn tồn đọng ở VN hiện nay.
----------------------
Phu Chinh Nguyen
Chiến trận đã qua, tù đầy để trả món nợ ta đã nặng tay với kẻ thù cũng đã xong. Bổn phận với gia đình ta cũng đã hoàn tất .Bây giờ ta sống thong dong!
Nhưng hơn 90% giấc mơ trong khi ngủ cũng chỉ là hình ảnh chiến trận và những khổ đau bị hành hạ trong nhà tù của kẻ thù .Không hiểu có phải là triệu chứng của căn bệnh PSTD (Post traumatic stress disorder)khi đã phải trải qua những biến cố kinh hoàng ,nguy hiểm ,và sợ hãi.Tôi đang bình tĩnh đối phó với nó bằng những suy nghĩ lạc quan ,hãnh diện những việc ta đã làm đã vượt qua.Luôn tích cực trong suy nghĩ không buồn chán .Ta đã từng vượt qua được trong những khoảnh khắc khó khăn nhất thì bây giờ không thể bị hạ gục .
Tôi đã tự hãnh diện đơn vị mình phục vụ ,coi năm tháng tù đầy như một chiến công .Thẳng người và ngẩng mặt!Một cuộc chiến cuối cùng của đời tôi!
10 năm lính của tôi chỉ trải qua 2 đơn vị.Thiết đoàn 9 chỉ là đơn vị chuẩn bị biến đổi thành thiết đoàn 12 và thiết đoàn 21 chiến xa .
Chiến trận đã qua, tù đầy để trả món nợ ta đã nặng tay với kẻ thù cũng đã xong. Bổn phận với gia đình ta cũng đã hoàn tất .Bây giờ ta sống thong dong!
Nhưng hơn 90% giấc mơ trong khi ngủ cũng chỉ là hình ảnh chiến trận và những khổ đau bị hành hạ trong nhà tù của kẻ thù .Không hiểu có phải là triệu chứng của căn bệnh PSTD (Post traumatic stress disorder)khi đã phải trải qua những biến cố kinh hoàng ,nguy hiểm ,và sợ hãi.Tôi đang bình tĩnh đối phó với nó bằng những suy nghĩ lạc quan ,hãnh diện những việc ta đã làm đã vượt qua.Luôn tích cực trong suy nghĩ không buồn chán .Ta đã từng vượt qua được trong những khoảnh khắc khó khăn nhất thì bây giờ không thể bị hạ gục .
Tôi đã tự hãnh diện đơn vị mình phục vụ ,coi năm tháng tù đầy như một chiến công .Thẳng người và ngẩng mặt!Một cuộc chiến cuối cùng của đời tôi!
-----------------------
Người Lính Già Tqlc
Người ta đã đem tôi ra khỏi quân ngũ nhưng đã hơn mấy chục năm trời qua quân ngũ chẳng bao giờ xa tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ và yêu quý cùng trân trọng nó...
Nỗi Buồn Cố Hương
Tối nay trăn trở trong lòng
Ra ngoài đổi gió nhìn dòng đời trôi
Bầu trời sao sáng tuyệt vời
Hòa cùng với gió buồn đời tha hương
Trên trời muôn triệu vì sao
Bùi ngùi ngẫm nghĩ tại sao thế này
Những đêm canh gác tiền đồn
Bốn bề yên lặng giờ hồn ở đâu
Một mình ôm súng ngồi canh
Lắng nghe gió thổi trời xanh núi rừng
Ôi thương ôi nhớ rất nhiều
Những ngày tháng cũ bao điều nhớ nhung
Cũng trời cũng đất cũng Sao
Thèm tình đồng đội có nhau một thời
Tối nay trong mái hiên nhà
châm thêm điếu thuốc thân già cô đơn
Bây giờ cũng lại nhìn trời
Nửa đêm trăng sáng nhớ lời hẹn xưa
Nhìn sao để nhớ quê hương
Để tìm chiến hữu người thương chốn nào
Dẫu rằng sao tận chân trời
Lúc mờ lúc tỏa thương đời lưu vong
Mượn sao để gửi tấm lòng
Mang về chốn cũ cả dòng nhớ nhung
Mặc dù nay tuổi về chiều
Tấm lòng vọng quốc mong nhiều trong tôi
Nhớ thời leo núi băng rừng
Nhớ đời quân ngũ… tưởng chừng đã quên…
Người Lính Già TQLC T.TT
“Nỗi Nhớ Thương Xưa”
Người Lính Già Tqlc
Nặng Trĩu Niềm Đau
Tôi đứng bên này bờ biển Thái
Cách xa đất mẹ mịt mù khơi
Nhưng tim cùng mắt nhìn ra biển
Cố gắng thử xem… thấy được gì
Xanh vẫn là mầu xanh biển cả
Gió vẫn là gió thổi trời xa
Chim vẫn là chim nơi đất khách
Trố mắt cố nhìn … biển vẫn xanh…
Tôi đứng bên này vòng trái đất
Nửa phần che khuất đất nước tôi
Mênh mông biển cả trong tầm mắt
Sóng nước vỗ bờ… nỗi nhớ thương
Chim ơi gió thổi nào có biết
Tiềm thức tâm tư của một thời
Đứng nhìn luyến tiếc cùng thương nhớ
Chỉ biết gửi lòng … theo hải âu …
Gió biển rạt rào… đôi chân ướt
Muối mặn khô dần ở dưới da
Còn Tim khối óc … sao khô được
Nỗi nhớ quê nhà… vọng cố hương…
Người Lính Già TQLC T.TT
“Nỗi Nhớ Thương Xưa”
Nặng Trĩu Niềm Đau
Tôi đứng bên này bờ biển Thái
Cách xa đất mẹ mịt mù khơi
Nhưng tim cùng mắt nhìn ra biển
Cố gắng thử xem… thấy được gì
Xanh vẫn là mầu xanh biển cả
Gió vẫn là gió thổi trời xa
Chim vẫn là chim nơi đất khách
Trố mắt cố nhìn … biển vẫn xanh…
Tôi đứng bên này vòng trái đất
Nửa phần che khuất đất nước tôi
Mênh mông biển cả trong tầm mắt
Sóng nước vỗ bờ… nỗi nhớ thương
Chim ơi gió thổi nào có biết
Tiềm thức tâm tư của một thời
Đứng nhìn luyến tiếc cùng thương nhớ
Chỉ biết gửi lòng … theo hải âu …
Gió biển rạt rào… đôi chân ướt
Muối mặn khô dần ở dưới da
Còn Tim khối óc … sao khô được
Nỗi nhớ quê nhà… vọng cố hương…
Người Lính Già TQLC T.TT
“Nỗi Nhớ Thương Xưa”
-----------------------
Nó nằm đó, tôi đứng đây chào Nó
Nó sặc cười tuôn chảy những vần thơ. (Cảm ơn mày nhớ tế tao)
Tháng tư về sao bỗng thấy “ngu ngơ”
Còn đâu nữa những ngày xưa oanh liệt!
CÁM ƠN MÀY NHỚ TẾ TAO
ĐM....tao nằm dưới ba tấc đất
Mày tế tao cũng muốn đội mồ lên
Rót cho đầy ...ực cái kẻo tao quên
Con bà nó....cái bia...tao đâu mất!
ĐM....sau 75 đất còn mà rất chật
Nó trồng cây...che mất khoảng trời xanh
Tao nằm đây né gốc rể vây quanh
Con mẹ nó....mấy năm không hương khói
Con bà nó...tao không cần mày nói
Lên thăm tao cũng khó thiệt cho mày
Nghĩa trang nầy tao vẫn cứ nằm đây
Thèm rượu đế mà mày thì mất biệt
ĐM....nó ...mày cho tao nói thiệt
Tao với mày sống chết cũng như nhau
Cũng dấn thân máu thấm mảnh chiến bào
Cũng tê liệt ra vào trò sinh tử
Tao chửi thề ...quên đi ngày bất tử
Nghĩa dũng đài làm sĩ tử đề tên
Mộ cỏ xanh nay mất mẹ nó nền
Cây phủ lối mày lên tìm hơi mệt
Rót cho tao một ly lòng tha thiết
Uống chúc mừng tình huynh đệ chi binh
Cụng cái coi cho thỏa chí tang bồng
Say hay tỉnh một lòng theo vận nước
Tao phân nửa dành cho mày phân nửa
Tao với mày tròn lời hứa núi sông..
kha kha kha….
Con bà nó...tao không cần mày nói
Lên thăm tao cũng khó thiệt cho mày
Nghĩa trang nầy tao vẫn cứ nằm đây
Thèm rượu đế mà mày thì mất biệt
ĐM....nó ...mày cho tao nói thiệt
Tao với mày sống chết cũng như nhau
Cũng dấn thân máu thấm mảnh chiến bào
Cũng tê liệt ra vào trò sinh tử
Tao chửi thề ...quên đi ngày bất tử
Nghĩa dũng đài làm sĩ tử đề tên
Mộ cỏ xanh nay mất mẹ nó nền
Cây phủ lối mày lên tìm hơi mệt
Rót cho tao một ly lòng tha thiết
Uống chúc mừng tình huynh đệ chi binh
Cụng cái coi cho thỏa chí tang bồng
Say hay tỉnh một lòng theo vận nước
Tao phân nửa dành cho mày phân nửa
Tao với mày tròn lời hứa núi sông..
kha kha kha….
------------------
-------------------------
NÓI VỚI KẺ THÙ CỦA DÂN TỘC, CHÚNG TÔI "BÊN THUA CUỘC" NHƯNG KHÔNG BAO GIỜ BÒ CUỘC.
Tưởng
niệm ngày 30.4.1975 lần thứ 48, chúng tôi những quân, cán, chính miền
Nam VN còn sống sót sau cuộc chiến vẫn không quên con đường mà chúng tôi
vẩn phải tiếp tục đi...một con đường đầy chông gay đang còn phía
trước.
Tuy
cuộc đấu tranh có nhiều khó khăn hơn những ngày chinh chiến trên bốn
vùng chiến thuật. Vi người chiến sĩ VNCH cầm bút vẩn còn mang nặng trên
vai lý tưởng DANH DỰ-TỔ QUỐC-TRÁCH NHIỆM" của người lính chưa giải ngủ.
Hành trang của "bên thua cuộc" như chúng tôi, những đứa con của mẹ vẩn không chạy trốn bóng đêm vẩn âm thầm lên đường, tiếp tục việc khử bạo, diệt thù đúng với điều tâm niệm thứ nhất của những binh sĩ VNCH:
"TÔI
LÀ CHIẾN SĨ CỘNG HOÀ, NGUYỆN CHẤP NHẬN MỌI HY SINH GIAN KHỔ ĐỂ CHIẾN
ĐẤU CHO SỰ SỐNG CÒN CỦA TỔ QUỐC, CỦA GIA ĐÌNH VÀ CỦA CHÍNH BẢN THÂN
TÔI"
Đúng vậy,!! Tự Do và Dân Chủ chỉ đến bằng đấu tranh, không ai cho không biếu không. Thế nên những người chiến sĩ VNCH chưa nhận được lệnh giải ngủ, vẩn phải cầm bút thay súng cá nhân, bước vào mặt trận mới là đi tìm ánh bình minh cho dân tôc.
Cuộc chiến cho dù đã ngưng tiếng súng sau ngày 30.4.1975, nhưng tổ quốc và dân tộc chúng ta vẩn chưa có tự do, công bằng và dân chủ, nên chúng ta vẩn chưa hoàn thành trách nhiệm của ngưòi lính VNCH. Nay trong thân phận bên thua cuộc, hãy cùng nhau cất tiếng nói cho dân ta biết, chúng ta chưa bao giờ hổ thẹn là những người "bên thua cuộc" , chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc., vẩn tiếp tục tiến vào mặt trận văn hoá chính trị....
Hãy san sẻ niềm tin đến cho mọi người: dân tộc chúng ta rồi đây sẽ có ngày được hồi sinh !!!
Nhân mùa kỷ niệm 48 năm Quốc Hận, người lính già xa quê hương không quên thắp nén tâm hương cho tất cả quân, cán, chính VNCH đã tuẫn quốc trong suốt chiều dài cuộc chiến chống sự phá hoại và xâm lược của cộng sản Bắc Việt.
Người lính già xa quê hương, Trịnh Khánh Tuấn 29.4.2023
Bốn Mươi Tám Năm Trước - Nguoiviettudo
Năm nay 2023 - bốn mươi tám năm tròn ngày miền Nam bị chiếm đóng-
Việt công gọi ngày 30/4/75 là ngày giải phóng , vài người trong này quen miệng cũng gọi theo . Một số lại cho là ngày hoà bình khi không còn tiếng súng nổ .
Còn những người lính miền Nam vẫn cầm súng và chỉ giã từ vũ khí sau 30/4/75 họ nghĩ gì ?
- Hạ Sĩ Truyền Tin thuộc TĐ 313 Địa Phương Quân : Hồi đó đi trình diện gia nhập quân đội cũng mong cho mau chấm dứt chiến tranh rồi về sum họp với gia đình. Đâu có mong muốn cầm súng hoài . Hồi đó cũng nghĩ lính Bắc Việt là người VN chắc không đến nổi nào, đánh đấm riết rồi cũng phải mệt chớ . Và người Bắc thì cũng là Việt Nam với nhau cũng cùng con cháu Lạc Long Quân và bà Âu Cơ . Dù sao mấy ông lớn chạy hết rồi mình lính quèn đâu có sao có rau ăn rau có cháo ăn cháo . Đâu dè thậm chí rau cũng không có mà ăn . Con cháu mình đi học bị kỳ thị bị chửi chó mắng mèo , Nguỵ này Nguỵ nọ
Bây giờ nghĩ lại mà biết được mọi chuyện giống như vầy thì ...thôi không nói được đâu...
- Th. Uý T.Đoàn 95 BĐQBP : Hồi đó từng có suy tư về cuộc chiến và đặt câu hỏi tại sao mình phãi đánh nhau với một kẻ thù nhiều khi không nhìn thấy mặt . Mình cầm súng vì bổn phận phải làm chứ cũng không thù oán gì. Nhiều lúc đụng trận bạn bè lính chết rất đau lòng nhưng không bao giờ trả thù khi bắt được tù binh . Mình có nghe nói VC đuổi thương binh ra khỏi bệnh viện dành chổ cho lính của họ. Hồi đó mình không tin vì làm sao người lại có thể đối xử với đồng loại như vậy . Mình rời khỏi VN sớm nên không biết gì nhiều những chuyện sau ngày 30/4 nhưng nhờ Internet mình nhận ra những chuyện như thế có thật !!
Mình thấy CS ở đâu họ cũng có cùng một khuyết điểm là họ không chịu nhìn nhận sự dốt nát của mình . Cam Pu Chia thì cào sạch , xoá bỏ hết văn minh bắt đầu lại từ số không . Nga, Tàu, Bắc Hàn hay VN Lào cũng y vậy . Không biết ai nói điều này nhưng ở đâu có CS ở đó có nghèo đói. Thiệt y như trong kinh…
- Binh Nhất T.Đoàn 6 Nhảy Dù (còn ở VN ) : Tụi tui đâu có tè khi đánh nhau với VC , nhưng mà mấy ông thầy biểu bỏ súng về nhà thì mình theo lệnh thôi. Nói thiệt sau đó thấy tụi nó đi lểnh nghểnh ngoài đường mà ứa gan !! cở đó quạt cho vài băng M60 hết đất chôn .
Tui là dân VNCH thì làm sao trở cờ được . Ngày 30/4 có gặp lại vài thằng ban củ rủ nhau mua đế về nhậu . Hàng xóm tưởng ăn mừng nên để yên đâu ai biết trong lòng tụi tui ruột gan héo hắt . Không dám kể cho con cháu nghe chiến tích hồi xưa . Tui sợ rắc rối cho vợ con cháu chắt chớ thân tui thì kể gì, còn con $#^@* gì đâu mà sợ . VC sợ Nhảy Dù chớ Nhảy Dù đ. sợ VC.
- Một thành viên LĐ81 BCND (còn ở VN) : Chuyện tụi tui bắn cháy tăng T54 ngày 30/4 có thiệt không hả ? cứ coi báo coi hình thì biết -thời này bấm một cái là biết hết trơn , có gì che dấu nổi-
Tụi tui còn cả ngàn mà, sợ gì VC ? thiệt tình mà nói lính tráng như tui vẫn thắc mắc tại sao mình buông súng vậy ta !!!Hồi đó tui tính chỉ riêng bán tiểu đội tui mà VC muốn đạp qua xác để tiến lên cũng phải tốn bộn chừng trung đội đủ . Súng ống đạn dược còn ngon mà...
Nghĩ gì về người lính VNCH hả ? tui không biết nhưng theo kiểu nhìn của tui về mấy đứa bạn cùng đơn vị thì VC chỉ ăn hên thôi. Nếu hai bên mà đồng cân đồng lượng về súng ống đạn dược thì còn lâu VC mới chiếm được miền Nam . Mấy ông thầy chịu ở lại thì tụi tui cũng đâu chấp nhận bỏ cuộc.
- Thành viên một trung đội Nghĩa Quân : Chú Ba biểu tụi tui bỏ súng về mà có thằng nào nghe lời đâu . Rồi chú cháu kéo nhau vô rừng kháng chiến. Thân đơn thế cô cuối cùng bị bắt hết ráo, có đứa tự sát có đứa bị đánh chết đứa bị tù gần chục năm mới được tha .
Hoà hợp hoà giải với VC hả ? nội cái tiếng nói giọng the thé như hát tiếng Tàu nghe còn không lọt lổ tai thì hoà ở cái chổ nào ? Mình người quân tử thiệt thà làm sao mà hoà hợp với đám người lưu manh đểu cáng thắng xưng ông thua xưng con. đêm nói một ngày nói hai được . Nói cho ông biết tui mới chửi thằng cháu nội nát nước về tội " du nhập văn hoá phản động " . Thằng nhỏ học lớp Một về chào ba nó " Thưa BỐ con đi học mới về " . Hỏi ra mới biết nó học theo lời dạy của cô giáo trong trường. Riết rồi tiếng " BA " tiếng " MÁ" biến mất trong xưng hô của dân miền Nam mình...
Đây chỉ là vài tâm sự riêng tư của số ít người lính VNCH gần năm mươi năm về trước từng cầm súng bảo vệ quê hương . Họ không mang lon lá , cao nhất là ông Thiếu Uý Biệt Động Quân nhưng nghe tâm sự của họ thì hào khí hồi tuổi mười chín hai mươi vẫn ngời sáng. Bây giờ đi đứng có khó khăn sức khoẻ nhiều vấn đề nhưng hình như họ vẫn cứ thắc mắc mãi câu hỏi tai sao mình lại chịu thua một địch thủ mà mình không phục.
Trong chiến tranh họ là những con tốt nhưng quân đội thành hình được là nhờ những con tốt như họ . Họ đuổi địch ra khỏi thủ đô Sài Gòn tết Mậu Thân , giữ vững An Lộc trong một trận chiến không khác nhiều so với Stalingrad (chiến tranh thế giới lần thứ Hai ) về cường độ ác liệt và tàn phá thương vong, lấy lại Cổ Thành Quảng Trị (1972) chết mấy ngàn lính TQLC. Họ làm nên những chiến tích chấn động thế giới như cha ông họ đã thành công trong quá khứ (Trần Hưng Đạo đuổi Thoát Hoan chui ống đồng chạy về Tàu , Đại Đế Quang Trung bức tử Sầm Nghi Đống, truy kích Tôn Sĩ Nghị dựng cờ chiến thắng trên thành Thăng Long ) .
Những người lính miền Nam đổ máu mình ra hàng ngày nhưng không than van oán trách ông phó tổng thống của mình chống nhau với ông tổng thống , dung túng cho bọn nằm vùng ( Huỳnh Tấn Mẫm , Lê Văn Nuôi... ) có cơ hội quậy phá hậu phương . Ông thủ tướng thì ngậm miệng ăn tiền- nghe đồn dính dáng tới chuyện còi hụ Long An - (Sau khi mất nước ông PTT về VN cười cầu tài , ông thủ tướng thì nhìn nhận VC có công thống nhất - thế còn mạng của gần ba trăm ngàn thanh niên miền Nam và hơn một triệu thương binh mấy ông quăng bỏ đi đâu ?
Đó là những con người TỐT BỤNG QUÁ MỨC !! bị thù trong giặc ngoài đeo bám nhủng nhiểu , chung quanh hầu như không ai cảm thông trừ chính gia đình , cha mẹ vợ con anh em bạn bè . Thân quân hành vài ba chục ký trĩu nặng trên vai leo đồi vựơt suối đổ máu mồ hôi bảo vệ một hậu phương bị quân thù quậy phá luôn luôn gậy gộc giáo mác đâm sau lưng . Thầy chùa không phải đi lính cầm đầu biểu tình kết tội người lính, tung hô đối phương có chính nghĩa. Nhảy đầm nhạc trẻ vẫn nhảy đầm nhạc trẻ , chẳng ai quan tâm chiếc GMC chở vài quan tài phủ cờ chạy ngang qua. Cả báo chí ngoại quốc thiên tả cũng bóp méo sự thực về họ nói xấu họ…
Thế mà họ không chấp !! vẫn giữ vững tay súng bảo vệ quê hương . Những tướng tá Mỹ tỏ ra đàn anh đánh giá thực lực tài năng chiến đấu quân đội Cộng Hoà trong khi KHÔNG BIẾT GÌ , KINH NGHIỆM GÌ về chiến tranh Việt Nam. Thậm chí họ còn không hiểu nổi tại sao đối phương chấp nhận đụng trận với lính Mỹ nhưng ngần ngại cố gắng tránh né đối đầu với các binh chủng Tổng Trừ Bị (ND, BĐQ , TQLC, BC81)...
TẠI SAO ?
Những Binh Nhì , Hạ Sĩ , Trung Sĩ , Chuẩn Uý khung sườn của quân đội đã giữ vững tinh thần và khả năng chiến đấu của quân đội đó . Họ được chỉ huy bởi những "ÔNG THẦY " lừng danh nhưng tiếc thay lại vắn số như Đỗ Cao Trí , Nguyễn Viết Thanh , Nguyễn Viết Cần , Trương Quang Ân , Nguyễn Văn Hiếu hay những danh tướng chọn Chết Đứng hơn Sống Quỳ sau ngày 30/4/1975 (Nguyễn Khoa Nam , Lê Văn Hưng, Trần Văn Hai , Lê Nguyên Vỹ , Phạm Văn Phú , Hồ Ngọc Cẩn , Nguyễn Văn Long) và bao nhiêu BINH NHÌ ,BINH NHẤT , HẠ SĨ TRUNG SĨ , CHUẨN UÝ , THIẾU UÝ coi cái chết HÀO HÙNG đẹp hơn SỐNG TỦI NHỤC chia nhau trái lựu đạn thay vì cởi bỏ quân phục trốn về nhà BÌNH AN !!!
Một quân đội như thế vẫn SỐNG MÃI trong lòng người dân cho dù đối phương đã tìm đủ mánh khoé để giết cho bằng được .
Nguoiviettudo
------------------
Trần Tưởng Hoàng Kevin
NƯỚC MẮT THÁNG TƯ
•••
Tháng Tư tôi ở bên trời
Có hai con mắt khóc người một bên
Khóc bia mộ lạnh hoang tàn
Nghĩa trang người Lính hai hàng sót sa
Khóc em thân xác biển xa
Vùi trong tủi nhục tan hoà núi sông
Khóc ai nằm giữa trống không
Tượng đồng trầm lặng một ngày tháng xưa
Khóc anh chết dưới ngọn Cờ
Máu hoà đất lạnh đợi giờ hiển linh
Khóc cha tù ngục nhục hình
Cả sông núi cũng lặng thinh cúi đầu
Tháng Tư buồn để ở đâu
Tháng năm qua vẫn nỗi sầu mất Quê
Hôm nay nhắc lại lời thề
Dù trăm năm cũng sẽ về phục khôi
Việt Nam sông núi tôi ơi
Cờ Vàng chính nghĩa đất trời nở hoa
Trần Tưởng Hoàng Kevin
(Mây Bay Khắp Trời)
April 25th. 2023
-----------------
Cao Tran
RƯỢU ĐẮNG
Tao trung úy, mày cũng lon trung úy
Mày vá xe, tao thì sửa quẹt gas
Nhớ hôm nào hai đứa ở trại ra
Như hai con khỉ già quá trời, quá đất...
Nhớ những năm còn xông pha trận mạc
Giờ mày cầm ống bơm ngồi ủ rũ bên đường
Tao sướng hơn mày một chút vẫn ngon
Bơm hộp quẹt kiếm vài đồng tiền lẻ
Có những bữa trời mưa, hai thằng ế
Kệ mẹ đời làm ly đế lai rai
Tao với mày màu tóc vẫn chưa phai
Mà đôi mắt đã như già trăm tuổi
Mới cười đó rồi thở dài tiếc nuối
Nhớ mấy đứa bạn thân bỏ xác ở Hạ Lào
Thằng chết Khe Sanh, thằng rớt mạng A Sao..
Tao với mày sống dai như đỉa đói
30/4 trời đất mù lửa khói
Quân tan hàng dần rời khỏi thành đô
Hai thằng mình còn mẹ già, em thơ...
Đâu đành đoạn bỏ đi coi sao được
Chiều Sài Gòn ngoài trời mưa như trút
Đời buồn như chim nhỏ lạc nẻo về
Hai đứa ngồi bên ly rượu đầy vơi
Hơi rượu đắng hay lòng mình đắng ngắt...???
Cao Tran
------------------
Cong Pham
Đoạn Kết
Tao gói mày tạm vào chiếc poncho
Tao phải tiếp những việc còn dang dở
Đạn vẫn réo, một góc rừng toạc vỡ
Quê hương mình đang khóc giọt hờn căm.
Tao sẽ quay tìm lại chỗ mày nằm
Kể mày nghe đoạn đường tao đã trải
Thân chinh chiến đang lâm vào khổ ải!
Đạn hết rồi, gươm, súng gãy, tàn hơi…
Tiếng súng còn vọng lại khắp nơi nơi
Những tiếng súng nghe biết từ một phía
Ta thất thế đừng nói dù chính nghĩa
Tao còn đây mà như đã chết rồi!
Bạn bè ta như chim lạc giữa trời
Manh áo trận tả tơi trong cơn bão
Tàn cuộc chiến những ai còn tiết tháo?
Ai công hầu khanh tướng cũng vậy thôi.
Tao tiễn mày bằng giọt nước mắt rơi
Giọt nào cho quê hương ngày mạt vận
Giọt nào cho chúng ta? Người thất trận…
Giọt nào cho phố xá? Cảnh điêu tàn!
Thôi hết rồi bài hành khúc dở dang
“Ta quyết chiến không hề chiến bại…”
Hướng mặt về phía trời xa biên ải
Bạn bè ta còn không có nấm mồ.
Mày nằm đây, im trong tấm poncho
Nhưng thân phận của chúng ta là một!
Lộc Nguyễn
(Đặc San Lâm Viên)
at Tuesday, April 25, 2023
-----------------
Hoàng Nhật Thơ
“ĐỪNG TIN NHỮNG GÌ...” GIỜ BIẾT NÓI SAO...
Đi “cải tạo” mà như thế này nhỉ
Mối hận này mãi mãi không hề quên
Sống từng giờ...ôi hơi thở bấp bênh
Biết khi nào nó gọi tên vĩnh biệt
Thằng còn sống nửa đời cuối bị liệt
Về nhà nằm thoi thóp hại mẹ cha
Hận lũ giặc đã dẫm nát sơn hà
Thương dân tộc xót xa...dòng lệ chảy
Nhớ tháng ngày “cải tạo” mà kinh hải
Bọn giặc thù tra tấn...ác nào hơn
Nuốt vào họng từng giọt máu uất hờn
Ôi thân phận của những người thua cuộc
Lời của sếp chỉ một câu không thuộc
“Đừng tin những gì..” giờ biết nói sao
Để bây giờ hàng ngày nuốt máu trào
Thương quê hương...nghẹn ngào vì “giải phóng”
Bao bạn tù đã giã từ cuộc sống
Bị hành hình, ốm đau chẳng thuốc men
Thằng bị bắn...bóng tối phủ đêm đen
Thằng hết thở...giặc gọi tên ngoan cố
Thằng còn sống trở về do phần số
Chẳng ra người...ma cũng chẳng ra ma
Nhìn quê hương...lòng dâng tràn xót xa
Tiêu tất cả...giặc gọi là “giải phóng”
4-26-23
Hoàng Nhật Thơ
---------------
Yến Ngọc Hải Âu
TAO THĂM MẦY
Mầy nằm đây :"vị quốc vong thân"
Tao đứng đấy:"thành tên chiến bại"!
Ngậm ngùi ngây dại tháng tư đen
Đời điểm tô mấy phen tủi nhục
Lúc xuống mồ mả cũng chẳng yên
"Bà mẹ nó" ...tên mày đâu mất
Chúng san lấn nên giờ rất chật
Chúng trồng cây ...che mất khoảng trời xanh
Nhớ ...một thời ...khói lửa vây quanh
Từng mét vuông quyết tử tranh giành
Anh hùng nào ...mà không rơi lệ
Khóc cho mầy ngồi nghe tao kể
" Con bà nó " ... cho tao nói thiệt
Sau bảy lăm tao đi biền biệt
Biết mầy đâu để đến thăm nhau
Thuở hiên ngang máu thấm chiến hào
Quyết ra vào như trò sinh tử
Đến thăm mầy nghĩa cử chi binh
Ôn lại kỷ niệm xưa đời lính
Cạn đi mầy ... tình thêm thắm thiết
Còn tiếc thời tóc đã phai sương
Mầy nằm đây chẳng có hương khói
Nói thêm buồn mầy đừng trách tao
Nghĩa Dũng Đài mầy nằm ở đây
Thèm rượu đế mà tao mất biệt
Tiếc thời gian bụi phủ mịt mờ
Giờ trở lại âm dương cách trở
Thuở hiên ngang huynh đệ chi binh
Cạn ... nghĩa tình uống đi chiến hữu .
Nhớ ...một thời ...khói lửa vây quanh
Từng mét vuông quyết tử tranh giành
Anh hùng nào ...mà không rơi lệ
Khóc cho mầy ngồi nghe tao kể
" Con bà nó " ... cho tao nói thiệt
Sau bảy lăm tao đi biền biệt
Biết mầy đâu để đến thăm nhau
Thuở hiên ngang máu thấm chiến hào
Quyết ra vào như trò sinh tử
Đến thăm mầy nghĩa cử chi binh
Ôn lại kỷ niệm xưa đời lính
Cạn đi mầy ... tình thêm thắm thiết
Còn tiếc thời tóc đã phai sương
Mầy nằm đây chẳng có hương khói
Nói thêm buồn mầy đừng trách tao
Nghĩa Dũng Đài mầy nằm ở đây
Thèm rượu đế mà tao mất biệt
Tiếc thời gian bụi phủ mịt mờ
Giờ trở lại âm dương cách trở
Thuở hiên ngang huynh đệ chi binh
Cạn ... nghĩa tình uống đi chiến hữu .
----------------
Nắng tháng tư…
Nam Sơn Lê
Sông Lô Lê Nam Sơn
Em ạ, tháng tư đào lại nở
Hoa táo, hoa lê trắng cả vườn
Đó đây sương tuyết còn vương vãi
Có kẻ ngậm ngùi nhớ cố hương
Em ạ, tháng tư về buồn lắm
Gợi nhớ bao nhiêu cảnh thảm sầu
Của một thời xa tàn chinh chiến
Người dân ngơ ngác biết về đâu
Em ạ, tháng tư lạc mất nhau
Mỗi người mỗi ngả mỗi niềm đau
Đưa chân phó mặc đời vô định
Tứ tán phương trời cuộc bể dâu
Em ạ, lâu rồi thân đất khách
Tháng tư gợi lại nỗi sầu thương
Ngóng về cố lý xa xôi quá
Mờ khuất chân mây vạn nẻo đường
Xẻ nghé tan đàn từ độ ấy
Em ạ, xa quê đã bấy lâu
Nắng tháng tư về không đủ ấm
Những đời lưu lạc mãi tìm nhau
Từ hải ngoại về thăm quê phố cũ
Đóng góp tiền tài cho lũ dép râu
Những Việt Kiều đã quên mối thù sâu
Đời tủi nhục sau ngày miền Nam đổ !
Áo gấm về làng, nhiều anh hớn hở
Pháo nổ đì đùng, miệng xổ như điên
Nào rằng ta thành đạt lắm bạc tiền
Quyền trong tay cả trăm thằng thợ Mỹ !
Có anh khoe là kỹ sư, bác sĩ
Chủ hãng thầu xây cất công trình cao
Dấu tiệt cái nghề trồng hàng rào
Làm phụ bếp, cu li rửa chén bát !
Có anh Hát-Ô đã già vẫn khát
Vị sữa tươi thơm ngát mùi quê hương
Muối mặt về xin xỏ chút tình thương
Của mấy cô nàng tuổi hàng con cháu !
Có anh về theo tiếng gọi đầu nậu
Hùn hạp tiền tài mong tậu công danh
Chẳng màng chi đâm lén kẻ đấu tranh
Đang sống chết mưu giành quyền Dân chủ !
Có chị về xum xoe là triệu phú
Chủ chợ, nhà hàng, giám đốc công ty
Đã sớm quên hận cũ bị Cộng đì
Lầm than khổ những ngày "kinh tế mới" !
Có chị về góp bàn tay múa rối
Mở "Phở Ta" như Phó Tổng Cao Kỳ
Mặc kệ đời phán xét, lịch sử ghi
Ung dung giúp tiền chi ngân sách Đảng !
Ôi, "Việt Kiều" tìm quên đời tỵ nạn
Làm chuyện buồn ô nhục đến thế sao !?
Mới ngày nao còn nguy khốn thét gào
Bị trù dập, nát tan nhà, trốn chạy !
Đã lắm thương đau quê hương giặc xoáy
Phá nát cơ đồ Nước Việt Rồng Tiên
Sao nỡ tạo thêm những nỗi ưu phiền
Nhục Tiên Tổ, bại vong nền đạo lý !
Xin làm ơn bớt về quê một tí
Vui thú gì khi ăn bát canh sâu
Hoan lạc rồi chỉ thêm khổ, thêm sầu
Thêm nghiệp chướng trên đầu dân tộc Việt !
Việt kiều ơi ! Xin giữ gìn khí tiết
Sống hiên ngang cho khỏi hổ non sông
Sống trung kiên cho khỏi nhục giống dòng
Sống bất khuất mới mong ngày Phục Quốc !
Hoàng trọng Thanh
Nam Sơn Lê
Sông Lô Lê Nam Sơn
Em ạ, tháng tư đào lại nở
Hoa táo, hoa lê trắng cả vườn
Đó đây sương tuyết còn vương vãi
Có kẻ ngậm ngùi nhớ cố hương
Em ạ, tháng tư về buồn lắm
Gợi nhớ bao nhiêu cảnh thảm sầu
Của một thời xa tàn chinh chiến
Người dân ngơ ngác biết về đâu
Em ạ, tháng tư lạc mất nhau
Mỗi người mỗi ngả mỗi niềm đau
Đưa chân phó mặc đời vô định
Tứ tán phương trời cuộc bể dâu
Em ạ, lâu rồi thân đất khách
Tháng tư gợi lại nỗi sầu thương
Ngóng về cố lý xa xôi quá
Mờ khuất chân mây vạn nẻo đường
Xẻ nghé tan đàn từ độ ấy
Em ạ, xa quê đã bấy lâu
Nắng tháng tư về không đủ ấm
Những đời lưu lạc mãi tìm nhau
----------
NHỮNG KẺ MAU QUÊN !
Từ hải ngoại về thăm quê phố cũ
Đóng góp tiền tài cho lũ dép râu
Những Việt Kiều đã quên mối thù sâu
Đời tủi nhục sau ngày miền Nam đổ !
Áo gấm về làng, nhiều anh hớn hở
Pháo nổ đì đùng, miệng xổ như điên
Nào rằng ta thành đạt lắm bạc tiền
Quyền trong tay cả trăm thằng thợ Mỹ !
Có anh khoe là kỹ sư, bác sĩ
Chủ hãng thầu xây cất công trình cao
Dấu tiệt cái nghề trồng hàng rào
Làm phụ bếp, cu li rửa chén bát !
Có anh Hát-Ô đã già vẫn khát
Vị sữa tươi thơm ngát mùi quê hương
Muối mặt về xin xỏ chút tình thương
Của mấy cô nàng tuổi hàng con cháu !
Có anh về theo tiếng gọi đầu nậu
Hùn hạp tiền tài mong tậu công danh
Chẳng màng chi đâm lén kẻ đấu tranh
Đang sống chết mưu giành quyền Dân chủ !
Có chị về xum xoe là triệu phú
Chủ chợ, nhà hàng, giám đốc công ty
Đã sớm quên hận cũ bị Cộng đì
Lầm than khổ những ngày "kinh tế mới" !
Có chị về góp bàn tay múa rối
Mở "Phở Ta" như Phó Tổng Cao Kỳ
Mặc kệ đời phán xét, lịch sử ghi
Ung dung giúp tiền chi ngân sách Đảng !
Ôi, "Việt Kiều" tìm quên đời tỵ nạn
Làm chuyện buồn ô nhục đến thế sao !?
Mới ngày nao còn nguy khốn thét gào
Bị trù dập, nát tan nhà, trốn chạy !
Đã lắm thương đau quê hương giặc xoáy
Phá nát cơ đồ Nước Việt Rồng Tiên
Sao nỡ tạo thêm những nỗi ưu phiền
Nhục Tiên Tổ, bại vong nền đạo lý !
Xin làm ơn bớt về quê một tí
Vui thú gì khi ăn bát canh sâu
Hoan lạc rồi chỉ thêm khổ, thêm sầu
Thêm nghiệp chướng trên đầu dân tộc Việt !
Việt kiều ơi ! Xin giữ gìn khí tiết
Sống hiên ngang cho khỏi hổ non sông
Sống trung kiên cho khỏi nhục giống dòng
Sống bất khuất mới mong ngày Phục Quốc !
Hoàng trọng Thanh
No comments:
Post a Comment