Anh ngồi đó ... một mình buồn thờ thẩn
Niềm riêng nào trong giọt cốc phê đen
Tháng tư buồn, đau đáu đã bao niên
Làn khói trắng ngón tay vàng trăn trở
Niềm riêng nào trong giọt cốc phê đen
Tháng tư buồn, đau đáu đã bao niên
Làn khói trắng ngón tay vàng trăn trở
--------------
Anh ngồi đó ... nhớ ngày xanh một thuở
Thuở yêu người ôm cả một trời mơ
Bão tố đen rơi phủ bụi mịt mờ
Vùi tất cả tình yêu cùng khát vọng
Anh ngồi đó ...đôi mắt buồn lắng đọng
Bạn bè xưa, còn ,mất, đã về đâu ?
Thời gian trôi sương trắng bạc mái đầu
Đời nghiệt ngã biết tìm đâu lý lẽ?!
Em phương này ngậm ngùi nhòa mắt lệ
Cảm xúc trào, tim đau nhói thương anh
Thương cho mình, thương thế hệ chiến tranh
Rồi thầm hỏi, trần gian còn Thượng Đế ?
LÊ KIM NGA 27B
-----------------
MẸ ƠI CON MẸ CHƯA GIÀ;
GIỮ QUÊ QUÊ MẤT; DỰNG NHÀ NHÀ TAN
Trời đã về khuya, ánh đèn đường leo lét, nơi mờ, nơi tỏ. Ở một nơi nào đó của thủ đô Sài Gòn điêu tàn; về phía Tây Nam cầu Bình Triệu, người ta chẳng buồn thấy tôi; một chàng trai trẻ; 20 mấy tuổi; rũ rượi, lòng đau như cắt, gục đầu; trong cơn đói; rét và khát, Bi Thương và Uất Ức, nhưng không dấu được nét kiêu dũng của kẻ làm trai, trong thời "Quốc Phá Gia Tan." Thỉnh thoảng, kẻ qua, người lại. Tôi; tôi chỉ còn nhớ; đã một thời, nhịp bước quân hành trên đường vòng Alpha, và lăn lộn dưới giao thông hào của Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam.
GIỮ QUÊ QUÊ MẤT; DỰNG NHÀ NHÀ TAN
Trời đã về khuya, ánh đèn đường leo lét, nơi mờ, nơi tỏ. Ở một nơi nào đó của thủ đô Sài Gòn điêu tàn; về phía Tây Nam cầu Bình Triệu, người ta chẳng buồn thấy tôi; một chàng trai trẻ; 20 mấy tuổi; rũ rượi, lòng đau như cắt, gục đầu; trong cơn đói; rét và khát, Bi Thương và Uất Ức, nhưng không dấu được nét kiêu dũng của kẻ làm trai, trong thời "Quốc Phá Gia Tan." Thỉnh thoảng, kẻ qua, người lại. Tôi; tôi chỉ còn nhớ; đã một thời, nhịp bước quân hành trên đường vòng Alpha, và lăn lộn dưới giao thông hào của Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam.
No comments:
Post a Comment