8 giờ sáng ngày 1 tháng 5 năm 1975, tôi bươn bả đi từ bến Bạch Đằng lên bến Chương Dương, Sài Gòn, để tìm gia đình một người anh bị thất lạc trong cơn chạy tìm đường thoát thân đêm hôm trước.
--------------
Đằng sau tôi là một đoàn quân CSVN chỉa súng đi dọc theo hai bên đường, cũng từ Bạch Đằng lên Chương Dương.
Nhưng gần tới bến Chương Dương tôi hoảng hồn khi trông thấy hai người lính Nhảy dù mặc hai bộ đồ Dù thẳng nếp đi ngược về phía tôi; một người mang lon Trung sĩ nhứt và một người mang lon Hạ sĩ…
-------------------
----------------
Có vài người đi trước và sau tôi vội la lên báo động cho hai người lính:
- “Tụi nó tới rồi đó, tụi nó đang đi đằng sau kìa…!”, - “Việt Cộng ở đằng sau kia kìa…!”.
Hai người lính Dù hơi ngẫng cao đầu hơn một chút rồi thản nhiên bước tới với vẻ mặt như cười cười… Tôi chợt lạnh người khi hiểu ra họ đang toan tính gì.
Những người khác cũng kịp hiểu như tôi, một chị phụ nữ đi trước tôi đã đưa tay níu lấy tay một người lính:
- “Đừng!.. đừng làm vậy…!”, người lính Dù gở tay ra rồi tiếp tục bước tới,
chị phụ nữ khựng lại bật khóc:
- “Trời đất ơi!…Trời đất ơi!”…
Mắt tôi mờ đi… tôi chỉ biết vội chạy tới trước để mong đừng nghe tiếng súng nổ và khỏi nhìn thấy những gì sẽ xảy ra đằng sau lưng mình… họ hiên ngang, khí phách đi vào cõi thiên thu!
Hình ảnh hai người lính Dù cứ ám ảnh tôi suốt những năm tháng dài nằm trong tù.
Tôi kính trọng họ, bởi vì họ kính trọng bộ đồ Dù ngang với mạng sống của họ. Trong thâm tâm của họ bộ đồ Dù không còn là miếng vải, mà là cái gì đó rất thiêng liêng. Không phải thiêng liêng đối với riêng họ mà là đối với quê hương, đất nước.
05/01/2019
Bùi Anh Trinh
------------------
- "Hình như tụi nó muốn Tự Tử đó ông thầy."
Tự Tử. Hai từ này vừa thoáng qua trong đầu của tôi. Nhưng tôi chợt tỉnh. Tôi lấy lại bình tĩnh, nghiêm nghị, nói:
- "Các anh em trung đội 1, tập họp lại gần đây."
- "Dạ." Âm thanh vang lên trong chua chát, nghẹn ngào.
Trung đội 1 đến gần tôi trong gang tấc. Tôi thấy một số lính Nhảy Dù khác; sau lưng binh sĩ của tôi, đi tới; đi lui trong giận dữ, ngơ ngác như rắn mất đầu. Có lẽ họ thuộc đại đội 151 Nhảy Dù. Tôi nói lớn, là để cho họ nghe:
- "Các anh em Nhảy Dù phía bên kia. Lại đây."
- "Các anh em Nhảy Dù phía bên kia. Lại đây."
Tôi chỉ tay về phía họ, như ra lệnh. Lính của tôi tiếp hơi:
- "Lại đây. Tụi bay"
- "Qua đây. Tụi bay"
Thế là thêm một số đông lính Dù khác kéo về gần tôi. Đám lính Nhảy Dù, kiêu hùng, trên dưới 100 người, tạo thành 1 vòng cung trước mặt tôi. Tôi nhìn họ. Tôi rảo mắt qua hầu hết từng người. Những cặp mắt kiên cường, bất khuất; bây giờ biết nhỏ lệ.
- "Làm sao? Ông thầy..."
- "Làm sao? Thiếu Úy..."
- "Làm sao? Ông thầy..."
- "Làm sao? Thiếu Úy..."
Những âm thanh cầu cứu; gởi gắm niềm tin, không lớn lắm, nhưng vang xa, vang xa đến tận hôm nay, 30 tháng 4 năm 2022, hay xa hơn nữa...
Tôi đưa tay ra dấu cho họ yên lặng. Tôi chậm rãi nói từng tiếng:
- "Tôi biết các anh không bằng lòng. Các anh đang uất ức, giận dữ."
- "Các anh đang đau khổ, tuyệt vọng."
- "Các anh đang hờn trách, không cam."
- "và không chịu thua, bỡi vì các anh là lính Nhảy Dù."
Tự Tử. Hai từ này vừa thoáng qua trong đầu của tôi. Nhưng tôi chợt tỉnh. Tôi lấy lại bình tĩnh, nghiêm nghị, nói:
- "Các anh em trung đội 1, tập họp lại gần đây."
- "Dạ." Âm thanh vang lên trong chua chát, nghẹn ngào.
Trung đội 1 đến gần tôi trong gang tấc. Tôi thấy một số lính Nhảy Dù khác; sau lưng binh sĩ của tôi, đi tới; đi lui trong giận dữ, ngơ ngác như rắn mất đầu. Có lẽ họ thuộc đại đội 151 Nhảy Dù. Tôi nói lớn, là để cho họ nghe:
- "Các anh em Nhảy Dù phía bên kia. Lại đây."
- "Các anh em Nhảy Dù phía bên kia. Lại đây."
Tôi chỉ tay về phía họ, như ra lệnh. Lính của tôi tiếp hơi:
- "Lại đây. Tụi bay"
- "Qua đây. Tụi bay"
Thế là thêm một số đông lính Dù khác kéo về gần tôi. Đám lính Nhảy Dù, kiêu hùng, trên dưới 100 người, tạo thành 1 vòng cung trước mặt tôi. Tôi nhìn họ. Tôi rảo mắt qua hầu hết từng người. Những cặp mắt kiên cường, bất khuất; bây giờ biết nhỏ lệ.
- "Làm sao? Ông thầy..."
- "Làm sao? Thiếu Úy..."
- "Làm sao? Ông thầy..."
- "Làm sao? Thiếu Úy..."
Những âm thanh cầu cứu; gởi gắm niềm tin, không lớn lắm, nhưng vang xa, vang xa đến tận hôm nay, 30 tháng 4 năm 2022, hay xa hơn nữa...
Tôi đưa tay ra dấu cho họ yên lặng. Tôi chậm rãi nói từng tiếng:
- "Tôi biết các anh không bằng lòng. Các anh đang uất ức, giận dữ."
- "Các anh đang đau khổ, tuyệt vọng."
- "Các anh đang hờn trách, không cam."
- "và không chịu thua, bỡi vì các anh là lính Nhảy Dù."
- "Tôi cũng như các anh. Tôi là sĩ quan Đà Lạt. Ao ước của tôi là được chết; khi mang bộ đồ Nhảy Dù này." Tôi đưa ngón tay và chỉ vào bộ quân phục trên mình. Đưa mắt nhìn họ. Tôi thấy ánh lửa điên cuồng có vẻ vơi đi phần nào.
No comments:
Post a Comment