Kiều Chinh (người đàn bà Máu Lạnh): Tôi đã LÀM GÌ nên TỘI ???
Bùi Anh Trinh - Copy from FB Long Nguyen - Anthony Hayward
Bùi Anh Trinh - Copy from FB Long Nguyen - Anthony Hayward
* Khi người chiến THẮNG sống trong SỢ HÃI - Cao Minh Hoàng
• QLVNCH Không Có Quyền Được Thắng - Phần Thắng Dành cho kẻ Ác
• VietNam War (1954-1975): The Victory was reserved for the DEvil
• VietNam War (1954-1975): The Victory was reserved for the DEvil
* DƯỚI BÓNG MÁT CỜ "3 QUE" - Hoàng Ngọc Mai
Bà đã quên rồi sao?
---------------
• Khi người chiến THẮNG sống trong SỢ HÃI - Cao Minh Hoàng
---------------
Ai thua? kiều chinh, bà là người thua
Ai mặc cảm?, kiều chinh, bà là người mặc cảm
---------------
Bà cho rằng giờ đây những cựu quân nhân VNCH không chịu về VN bởi vì họ mang mặc cảm của những người thua trận.
---------------
Bà Kiều Chinh mạnh miệng cho rằng con cháu sẽ phán xét giữa tinh thần
tha thứ của bà với tinh thần hận thù của những ông sĩ quan VNCH.
Báo Orange County Register:
“Kiều Chinh chuẩn bị bước lên khán đài với bộ đồ màu sẫm và búi tóc trông rất đài các. Một lát sau, bà nói chuyện trước đám đông trong một sân có cả ngàn chỗ đậu xe thuộc khu Little Sài Gòn. Đây là lần đầu tiên bà xuất hiện tại Quận Cam sau khi bà dự lễ khởi công xây dựng một ngôi trường thiện nguyện được bà tài trợ tại quê hương Việt Nam.
Đèn truyền hình chiếu sáng khi Kiều Chinh rảo bước qua khán đài được trang hoàng với các dải băng màu đỏ và vàng, màu của lá cờ Nam Việt Nam ngày xưa. Bà bước đến máy vi âm, chờ đợi tiếng vỗ tay”.
wrong people in our country
----------------------
Thay vào đó là những nét giận giữ không hề phai trên khuôn mặt những người cùng thế hệ với bà…
Một người đàn ông hét lên một từ ngữ thóa mạ nặng nề nhất đối với người Việt tị nạn tại Little Sài Gòn: “Cọng sản!”.
Tiếng hét này muốn chỉ về bà. Nhiều tiếng hét tiếp theo “Cọng sản! Cọng sản!
đi xuống”.
Miệng của bà méo đi trong xúc động và bối rối, nhưng bà không thốt được nên lời.. Một người trong ban tổ chức đã dìu Kiều Chinh rời khỏi khán đài.
Bà tự hỏi trong nước mắt:
Người ta không chấp nhận Kiều Chinh đi ngược lại công cuộc đấu tranh của người Việt Nam. Trong 53 ngày đêm biết bao nhiêu tiếng gào thét uất hận và biết bao nhiêu nước mắt của người Việt đã đổ xuống trước sân tiệm Hitek của ông Trần Trường, người ta dứt khoát đòi CSVN phải trả lại quyền làm người cho dân tộc Việt Nam.
Người ta coi đó là hành động phản bội, cũng giống như Jane Fonda đã tươi cười ngồi lên chiếc ghế của một khẩu súng phòng không tại Hà Nội trong khi máu của thanh niên Mỹ đang tuôn chảy tại chiến trường Việt Nam; rõ ràng là Jane Fonda đã phản bội. Kiều Chinh cũng vậy, bà ta thật ngây thơ khi tự hỏi:
- “Tôi đã làm gì nên tội?”
Báo Orange County Register đã viết lên nhận xét của bà Kiều Chinh đối với những người Việt tị nạn như là ông Võ Đại Vạn:
- “Ông ta là một sĩ quan Hải quân khi Sài Gòn sụp đổ, và ông ta không thể quên nổi đau về việc đất nước của ông ta bị đánh bại. Và ông ta không thể tha thứ“.
“Bà Kiều Chinh nói về cuốn phim “Catfish in Black Bean Sauce” mà bà là diễn viên:
- “Đối với tôi, thông điệp của cuốn phim là chúng ta là con người, chắc chắn có khi chúng ta phải phạm sai lầm. Tôi cho rằng điều quan trọng mà chúng ta có thể làm là thông hiểu lẫn nhau. Chúng ta có thể tha thứ và quên đi. Chúng ta chăm sóc và yêu thương lẫn nhau”.
Người Việt Nam đã nghe những lời kêu gọi tương tự trong Kinh Chúa, Kinh Phật. Có lẽ khi thốt lên những lời này thì trong thâm tâm Kiều Chinh nghĩ rằng bà đã từ bi và bác ái đúng như lời dạy của các đấng cứu thế…(!). Nhưng trong trường hợp này bà Kiều Chinh đã lầm. Cũng như trước đây minh tinh điện ảnh Jane Fonda đã lầm..
Lúc đó Jane Fonda cũng đã dùng những lời yêu thương để kêu gọi hãy dẹp qua chiến tranh.
Tuy nhiên bà chỉ khơi động lòng yêu thương trong các con cái của Jésus Christ nhưng vô tình bà lại ủng hộ bạo lực của những đệ tử của Stalin và Mao Trạch Đông, chính họ là người chủ động gây ra chiến tranh, còn phía bên kia chỉ là bị động. Nếu bà muốn kêu gọi chấm dứt chiến tranh thì hãy kêu gọi bên chủ động tấn công hãy từ bỏ tham vọng chứ không phải kêu gọi những kẻ đang phải chống trả để tự vệ.
Các triết gia Tây Phương như Jean Paul Sart, André Gide cũng đã có một thời ủng hộ bạo lực đẫm máu của Staline, Mao Trạch Đông, Tito….
Nhưng rồi đến năm 1979 thì chính Jean Paul Sart đã hô hào cho một chương trình quyên góp, thuê những chiếc tàu đi vớt người Việt Nam tị nạn đang bị trôi dạt trên Biển Đông. Triết gia đã gặp những người Việt Nam tị nạn; và ông hiểu vì sao người ta phải tránh xa cái chế độ đó, kể cả bằng cái giá là sự chết. Còn Adré Gide thì sống trong ân hận không nguôi.
Vết thương không thuốc chữa đã và đang rỉ máu trong lòng con dân nước Việt. Bà không có cảm giác gì sao?
--------------------
Cái sai, cái ác vẫn chưa qua
Bà Kiều Chinh cho rằng cái chế độ đó đã chấm dứt từ 25 năm về trước, bà cho rằng nó đã qua. Nhưng hiện nay, ngay khi bà đang ngồi nói chuyện với cháu của bà trong quán cà phê thì vẫn có 2 công an theo dõi bà. Vậy thì chuyện sẽ xảy ra như thế nào cho những người nói xấu chế độ trong cái quán cà phê đó?
Chỉ vì lỡ nói xấu chế độ tại một quán cà phê mà cha của bà phải lãnh cái án 5 năm tù, và anh của bà đã bị 5 năm tù vì tội chơi nhạc chính trị ngoài luồng; thì ngày nay Nguyễn Xuân Tụ bị tù vì tội nói xấu chế độ và Phạm Hồng Sơn cũng vào tù vì tội dịch tài liệu nói về nhân quyền của Hoa Kỳ. Chứng tỏ bà Kiều Chinh đã sai lầm khi bà cho rằng những chuyện đó đã qua.
Càng sai lầm hơn nữa là không những chuyện đó đang xảy ra trong hiện tại mà nó sẽ diễn ra trong tương lai bất tận. Không phải là những chuyện oan khiên đơn giản mà còn có biết bao nhiêu oan khiên còn thê thảm hơn vậy nữa.
Nếu bà Kiều Chinh chịu khó xem tin tức hằng ngày tại Việt Nam thì bà sẽ biết hiện nay mỗi ngày có bao nhiêu bé gái Việt Nam bị bán sang nước ngoài để làm điếm. Hiện nay mỗi ngày có bao nhiêu người con gái Việt Nam cắn răng bước chân ra xứ lạ để làm vợ người ta với 9 rủi 1 may nhằm cứu vãn kinh tế gia đình. Thỉnh thoảng báo chí loan tin có những cô gái Việt Nam chịu nhục nhã, cởi quần áo cho khách buôn người xem xét như là xem xét một món hàng?
Thế nhưng không có một ai lên tiếng chịu trách nhiệm về những thảm cảnh đó. Và cũng không ai dám lên tiếng bắt ai đó phải chịu trách nhiệm. Trong khi mọi người đều biết đây là trách nhiệm của những người cầm quyền. Nhưng rõ ràng những kẻ đang nắm quyền hiện nay đã có thái độ vô tư với những chuyện đó. Họ coi như nó không hề xảy ra trên cõi đời này. Thậm chí những nạn nhân đến cầu cứu họ thì họ lại đứng về phe kẻ ác mà hăm họa bịt miệng các nạn nhân. Vậy thì có nên truất phế cái chế độ vô nhân đó đi hay không?
Bà Kiều Chinh nói với phóng viên Orange County Register:
- “Tôi đã có một ngôi nhà đẹp tại Hà Nội và tôi mất nó. Tôi cũng đã có một ngôi nhà đẹp tại Sài Gòn và tôi cũng mất nó. Vì thế hiện nay tôi đang có một căn nhà khác, nhưng tôi sẽ chẳng quan tâm nếu tôi lại mất nó”.
Bà đã thản nhiên vứt bỏ những căn nhà của bà bởi vì bà kiếm ra nó dễ dàng quá, nó chỉ là một góc sự sản của bà. Sau khi vứt bỏ căn nhà ở chỗ này thì bà lại có một căn nhà khác tại chỗ kia to đẹp hơn, cho nên bà có thể bình thản khi nghĩ tới những lần mất nhà.
Không thể so sánh với niềm đau mất nhà của những người khác, nhất là những phụ nữ khác. Căn nhà của họ tuy không đáng giá là bao so với nhà của bà Kiều Chinh nhưng nó là máu, là thịt của họ. Họ đã nhịn ăn nhịn mặc, bắt cả chồng con dè xẻn để dồn vốn liếng mà tạo dựng lên căn nhà đó. Họ không đủ sức mua liền một lúc như bà Kiều Chinh. Mà họ phải đi gom từng viên gạch, từng hòn đá để lần hồi tạo dựng nên nó. Mới đầu chỉ là cái túp lều khiêm tốn, nhưng rồi với mồ hôi và công sức mới trở nên một ngôi nhà khang trang.
Họ thuộc từng viên gạch trong nhà, họ nhớ xuất xứ của từng thanh sắt đổ sàn bê tông và họ nhớ cả những lần điếng người lo chạy nợ để thanh toán tiền vật liệu hay tiền mua đất. Nhưng họ vẫn vui vì căn nhà đã thành hình trong tiếng cười của trẻ thơ, tiếng nô đùa hằng ngày của con trai, con gái của họ.
Nhưng họ lại không mất nhà một cách đơn giản như bà Kiều Chinh. Nói cho đúng ra là bà Kiều Chinh đã chủ động từ bỏ những ngôi nhà đó mà ra đi. Còn những người phụ nữ khác lại không được như vậy, họ bị đuổi ra khỏi nhà vào nửa đêm với mỗi người hai cái xách trên tay.
Họ ra khỏi nhà trong tiếng gào của mẹ già, trong tiếng khóc của con nhỏ, dưới họng súng của quân ăn cướp. Nửa đêm mẹ con, bà cháu chợt hốt hoảng thấy mình bơ vơ giữa gió lạnh, không biết đi về đâu, sống làm sao, trong khi không biết người chồng có còn sống trong trại tù hay không; hay là đã bị chôn sống trong một rừng hoang nào đó. Dĩ nhiên là những đứa bé cũng không thể nào quên.
Vậy thì ngày nay những người phụ nữ đó có nên trở về VN như bà Kiều Chinh hay không? Về để nhìn lại căn nhà của mình đang bị quân ăn cướp chiếm ngụ? Về để nhìn con cháu mình đang còng lưng cúi đầu làm trâu ngựa cho quân gian tà? Về để thấy cảnh ăn chơi phè phỡn trên lưng của bà con thân thuộc của mình?!…
Bà Kiều Chinh mạnh miệng cho rằng con cháu sẽ phán xét giữa tinh thần tha thứ của bà với tinh thần hận thù của những ông sĩ quan VNCH. Nhưng có lẽ không cần đợi đến con cháu. Chỉ cần nghe những lời tuyên bố được lập đi lập lại của bà Jane Fonda, rằng bà ta sẽ ân hận cho tới khi xuống mồ… thì đủ biết ai đúng ai sai..
Trước khi nói lên lời tha thứ cho CSVN thì bà Kiều Chinh đã có bao giờ nghĩ tới chuyện nói lên lời cám ơn những người đã đổ máu ra vì tự do, hạnh phúc của dân tộc Việt Nam hay chưa?
Và bà nghĩ bà có đủ tư cách để nói lên lời cám ơn họ hay không?
Bùi Anh Trinh
Bùi Anh Trinh
----------------
-----------------------
48 năm trước, tôi là một người lính trẻ thuộc binh chủng Nhảy Dù. Tôi cùng đồng đội có cái chết trong đường tơ kẽ tóc để giữ an ninh thủ đô Sài Gòn; cho kẻ đi, người ở. Ngày 30/4/1975, bà Kiều Chinh này ở đâu? Bà sống và vinh danh nhờ chính thể Cộng Hoà, sự hy sinh của QLVNCH và hình bóng của họ. Nhưng đến cuối đời, bà có những lời nói BẤT KÍNH, và VONG NGHĨA VÔ ƠN. Rất nhiều năm ở xứ người, và tôi chưa có dịp về thăm quê hương. Bà đã chạm vào danh dự của đồng đội, và cá nhân tôi. Bà Vô Tình, hay Cố Ý đã CHẠM, và ĐÁNH vào "Vết Thương Không Thuốc Chữa" năm xưa của tôi. Một vết thương rỉ mủ hàng ngày, hàng giờ làm nhứt nhối từng đêm. Chúng tôi; đồng đội và tôi đều bị vết thương này. Cho dù chúng tôi cố gắng chữa trị, nhưng VÔ HIỆU.
-----------------
Nếu sự phát ngôn bừa bãi trên của bà là THẬT,
Cá nhân tôi KHÔNG tha thứ cho bà; 1 kẻ máu lạnh; và trái tim bằng đồng bằng sắt.
Kiều Chinh! You! Get out! Get out of my face.
Nguyễn Văn Thành.
Người lính TĐ15/ND năm xưa
Nguyễn Văn Thành.
Người lính TĐ15/ND năm xưa
-----------------
Video - Nếu chưa nghe, thì hãy nghe lời Thống Thiết của Vết Thương đã và đang còn rỉ máu ấy
-----------------
Son H Cao
"Người về sau cuộc chiến"
Đối với chế độ đương thời họ là những kẻ thù đang chịu sự trả thù tàn khốc
Đối với giới trẻ hiện nay họ là những kẻ ăn mày, là nguỵ quân, là phản động của một giai đoạn lịch sử cố tình bị bôi xoá và bóp méo
Đối với thế giới bên ngoài họ là những kẻ bại trận, là quân đội bị cho là hèn yếu để làm mất Miền Nam
Nhưng chỉ có chúng ta mới hiểu rõ họ là ai và họ đã làm những gì. Xin cuối đầu cảm ơn anh người lính kiêu hùng!
----------------
Cao Minh Hoàng
THUỞ NÀO ĐÃ MẤT
Có ngày nhìn làn mây trắng
Hỏi thăm tên tuổi phương nào
Mà nay trên đầu tóc trắng
Thấy đời tựa giấc chiêm bao
Hỏi nơi đâu là quê mẹ
Chiều xanh khát tiếng sáo diều
Hỏi thăm cha còn ở đó
Hay về một cõi đìu hiu
Từ sau hai miền im tiếng
Pháo không dội giữa thị thành
Cha bỏ quê nhà vượt biển
Xứ người nhỏ lệ tàn canh
Mẹ tôi có còn ở đó
Chiều thơm vạt nắng sau hè
Ngoài sân kêu buồn chim khách
Hay người lữ khách về ngang
Trời bây giờ trời tháng Sáu
Có cơn giông nhỏ tạt về
Quê xưa vẫn mù tâm tưởng
Thuở nào đã mất còn đâu
Cao Hoàng
Ba má khi mới lấy nhau năm 1953
------------
Yến Ngọc Hải Âu
BUỒN THÁNG TƯ !
Tháng tư ngày chít khăn tang
Chi binh lửa hận giang san muôn trùng
Cách chia hội ngộ tương phùng
Trùng dương cố quốc lệ nhòa miền Nam
Tháng tư của bốn tám năm
Niềm đau đã thấm đầm đìa khăn sô
Thanh danh đã mất cơ đồ
Huy hoàng một thuở đô thành còn đâu ?
Tháng tư bốn tám năm sau
Nỗi đau còn đấy người xưa đâu còn
Tủi hờn số kiếp héo hon
Saigon đã đổi thành hồ cáo ly
Tháng tư sầu thảm ra đi
Miền Nam đã mất thành trì tan hoang
Nước non cơ nghiệp lỡ làng
Trùng dương sóng vỗ mạn thuyền lênh đênh
Tháng tư chưa thể lãng quên
Người xưa đã khuất mả mồ chưa yên
Hận thù nung nấu trong tim
Miền Nam thương nhớ tìm về cố hương
Tháng tư cánh nhạn lạc đường
Tha phương cố quốc thương người lầm than
Sống trong hoàn cảnh cơ hàn
Bao năm " thống nhứt " tan hoang điêu tàn
Tháng tư đổ lệ ngút ngàn
Vạn sầu ly biệt tiếc thời văn minh
Miền Nam đậm chất chữ tình
Vì mình người Việt , Quốc Gia Cộng Hòa .... !
Hải Âu Ngọc Yến
-----------
Yến Ngọc Hải Âu
Tưởng niệm những người lính V.N.C.H. đã nằm xuống cho quê-hương !
LỆ ĐẮNG
Đưa tay chị vuốt mặt chồng
Bờ môi anh nhận, ròng ròng lệ rơi
Lau cho anh, chị nghẹn lời,
Câu kinh đưa tiễn: “Thảnh thơi Anh về!”
Mặt anh nước mắt dầm dề
Giọt thương, vợ khóc tràn-trề… tim anh.
Bàn tay âu-yếm dỗ dành
Thêm lần chăm-sóc rất thành-thật yêu.
Khóc anh, chị khóc đã nhiều
Xác anh tẩm lệ bao nhiêu cho đầy?
Đàn con đôi mắt thơ ngây
Vây quanh linh-cữu một ngày rất…”mưa”
Bây giờ dù sáng, dù trưa
Cuộc đời chị vẫn đong đưa xứ người
Vẫn chờ, vẫn đợi nụ cười
Của ngày đẹp Nắng, sáng tươi Quê Nhà
Sau anh là chị: Hoàng Hoa,
Lính Thời Chiến vẫn bôn ba giữ thù
Dạy con từ một Chiến Khu
Với lòng Cứu Quốc lời ru lưu đày:
“Ơn Nhà, nợ nước đã vay
Trả sao cho đáng là tay anh hùng!”
Y. N. HẢI ÂU
----------------
Mai Châu Mgm
THƯƠNG TIẾC
Người ngồi đó, Anh Linh, Hồn Tử Sĩ
Mắt Anh Buồn thăm thẳm tận hư vô
Thân gầy gò mang trĩu nặng ba-lô
Tay ghì súng sẵn sàng chờ địch đến
Người ngồi đó, Anh Hồn Anh Lính Chiến
Sư Đoàn 5,7,9,1,2,3
21, 22, 25, 18, 23
Mũ Xanh, Đỏ, Nâu, Đen đầy chiến tích
Người ngồi đó, dáng u buồn Thương Tíếc
Đoàn Thần Phong vừa gẫy cánh đại bàng
Sóng Đại Dương đang phẩn nộ khóc than
Nhuộm máu đỏ biết bao nhiêu chiến hữu
Người ngồi đó bên giòng sông Thạch Hãn
Đất Hạ Lào, Đồi 31, 30
Cổ Thành buồn An Lộc, Khánh Dương ơi
An Hoà đó, Chu Pao đầy tiếng nấc
Người ngồi đó, đón chờ từng Chiến Hữu
Pleiku buồn, Tân Cảnh, Khóc Charlie
A Lưới, A Shao, Ái Tử Làng Vei
Đường Huyết Tử, Lộ 13,14
Người ngồi đó, những trại tù đầy máu
Từ Lạng Sơn chạy đến Mũi Cà Mau
Bạn đồng hành bị hành hạ khổ đau
Chí bất khuất không đầu hàng phiến cộng
Người ngồi đó, cho Việt Nam được sống
Xin khẩn cầu Hồn Vị Quốc Vong Thân
“SINH VI TƯỚNG SĨ, TỬ VI VIỆT THẦN”
ĐEM NO ẤM THANH BÌNH CHO NƯỚC VIỆT.
MAICHÂUMGM- CỤC QUÂN Y QLVNCH
Orange County 19/6/1995
*Hình trích từ Internet. Cám ơn Thiếu Tá Nguyễn Thanh Thu.
----------------
Bảo Định
CẢM TẠ.!
Tôi gửi vào đây, lời tri ân cảm tạ.!
Những anh hùng đã ngã vì quê hương
Những người lính, xa mãi.. cả dặm trường
Vì non sông... lên đường... tìm lẽ sống.!
Tôi sinh ra, khi tiếng đạn không còn.!
Và bình minh, chỉ nắng hồng rực rỡ
Mùi thuốc súng, chỉ còn trên sách vở
Trang sử bi hùng... ở hai đầu nỗi nhớ.!
Đặt bó hoa, trên một miền trăn trở.!
Khép lại rồi, những dang dở ... ngày xưa
Bao hi sinh... mất mát quá dư thừa
Trên quê hương, từ hai miền Nam Bắc.!
Rắc cánh hoa, xin hồn thiêng sông núi
Mặc cho người, áo ấm, mộng vàng tươi
Nơi trời xa.., ngân mãi một nụ cười
Vì tổ quốc... danh dự... và trách nhiệm!
Giữ quê hương... từ hai đầu ... nỗi nhớ
Xác thịt nào... loang lở...
Cũng đều đau...
Tôi chỉ là... một thế hệ đi sau
Gửi lại đây...
Lời tri ân...
Cảm tạ...
Thơ NST.! 19/6/2017.!
SÓNG LÒNG 2018
---------------
* Thanh Nguyen
Mua
DANH 3 vạn, bán DANH 1 xu. Xong 1 đời Cầm ca nhảy nhót. ... Sĩ,
Nông, Công, Thương, và Binh. Xướng ca KHÔNG có trong danh sách bản
Phong Thần.
* Vinh Tấn Nguyễn
Thanh Nguyen Bà nầy cũng là loại xướng ca vô loại ..!! Hơi đâu nghe ..! Bà có quyền gì mà phán xét..!!??
* Thanh Nguyen
Vinh Tấn Nguyễn
Chào. Anh nói đúng. Cho nên anh em mình đã tống cổ nó xuống
khỏi sân khấu; nơi mà nó dùng để vinh danh trước mặt anh em
mình. Chúc Vui khỏe.
* Duc Ly
Bởi
vậy tui mới nói “Xướng ca vô lại”. Lại là một từ để chỉ ngành nghề
trong xã hội thời phong kiến. Thí dụ: quan lại chẳng hạn. Về sau này
ngườ ta không dùng chữ LẠI nữa mà dùng chữ khác thế vào thành LOẠI, hay
LOÀI. Cả 2 từ loại và loài đều chỉ vê động vật chứ không phải chỉ về
nghề nghiệp.
-Loại: loại bá vơ, loại nghèo nàn, loại vô học, loại ác độc, loại bủn sỉn, loại phản phúc…
-LOÀI: loài thú 4 chân, loài bò sát, loài có vú, loài gặm nhắm, loài lông vũ, loài gia súc…
* Dao Huynh
Họ
ra đi 1 sống 99 chết .. Những người H.O. họ được nước Mỹ cưu mang là cả
một đại ân đại nghĩa. Họ không về là vì họ không thích CS !!! CS là độc
tài cướp của giết người .. Là những kẽ ngu dốt không biết phát triển ăn
hại đái nát phản bội nhân dân và tổ quốc !!? Bà thấy thế nào từ 54-75
VNCH đối với ĐNA !!? Bà thấy thế nào 75-2023 với chế độ CS !!?
Mặc cảm
!!?
Bà có nhận xét giống thằng tướng khốn nạn Nguyễn Cao Kỳ vì mấy trăm
ngàn mà về VN phản bội anh em và chiến hữu !!?
Họ cũng muốn về lắm chứ
!?
Quê cha đất tổ .. Sinh ra và lớn lên !!? Nhưng vì CS là chế độ không
chấp nhận được !!? Hơn ai hết .. Bà là người có thể tuổi bà qua 3 thời
kỳ và 2 chế độ (trước 54 sau 54 và sau 75) Bà là người hiểu thời cuộc
hơn ai hết !!? Nhận xét của bà bảo rằng : Mặc cảm .. !!!? Giống như
nghị quyết 36 của CS !!?
Bà hãy tự hòa giải hòa hợp đi !!? CS nó nói
những thành phần nghệ sĩ như Bà là về VN KIẾM ĂN !!? Không biết nhục
sao !!!? Khốn nạn !!!??
* Vinh Tấn Nguyễn
Mụ là ai ?? Mà mụ có quyền phê phán ???!
* Dao Huynh
Họ
sẽ về và một số cũng đã về đấy chứ .. Về là thăm chơi rồi đành phải ra
đi !!?
Tại sao !!?
Những con cán bộ cấp cao có tiền là họ lo đi .. Hiện
tại ở Mỹ có 789.000 người là CS .. Họ là những người có tiền có địa vị
mà họ vẫn đi !!? Vì nói ấy nghèo đói bịnh tật độc tài không phải là lý
tưởng của họ !!? Họ đến xứ văn minh hơn tự do hơn con cái họ trước một
tương lai trong sáng !!? Nếu VN có tự do và phát triển quyền con người
được tôn trọng !!? Dù không cho họ cũng xin về !!? Cho nên tôi nghĩ bà
nên giữ im lặng cho đến chết .. May ra giá trị con người mới được tôn
trọng !!? Bà thấy thế giới nhà nay còn bao nhiêu nước theo CS !!? Và
những nước đò như thế nào !!? Cuba Bắc Hàn Venezuela .. Kể cả TQ !!?
Bà
có thấy mấy tháng nay người TQ vượt biên !!? tìm cách vào Mỹ không !!?
Như vậy những gì tôi nói trên có đủ sáng mắt sáng lòng bà chưa !!? Giữ
im lặng cho đến lúc nhắm mắt !!!??
* Duc Ly
Tôi
không phải là kẻ hồ đồ, nói năng không suy nghĩ, nhưng gần nửa thế kỷ
CS chiếm miền Nam cho đến giờ này càng ngày họ càng để lộ chân tướng của
kẻ xử dụng bạo lực để cai trị nhân dân, cướp bóc, cam tâm làm nô lệ cho
Tàu phù, vậy mà một số nghệ sĩ (tôi lập lại: một
số nghệ sĩ thôi) đã quay đầu nịnh bợ bên thắng cuộc như Phạm Duy, Vũ
Thành An, Chế Linh, Tuấn Ngọc, Khánh Ly, Kiều Chinh, Hoài Linh, trong đó
có Nguyễn Cao Kỳ, họ chỉ nghĩ đến đồng tiền nhưng không nghĩ đến phẩm
giá, danh dự lòng tự trọng, mặc khán giả cười chê oán trách. Ông bà ta
ngày xưa nói rất chính xác : “Xướng ca vô lại” thật không sai!
* Duc Ly
Đă.Ng Bá Cường
Tui
nói rồi, và đã nhấn mạnh “chỉ một số thôi, tôi đâu có quơ đủa cả nắm.
Sĩ quan cấp lớn chức vụ lãnh đạo cao đã chạy ra khỏi VN, sau này quay
đầu trở về VN chơi đánh golf với quan chức CS, chửi lại chế độ VNCH, như
Nguyễn Cao Kỳ không phải là kẻ phản bội sao? Ngoài
ông Kỳ ra tui có đề cập đến ông sĩ quan nhảy đầm nào nữa đâu? Tất cả
những kẻ nào ăn cơm quốc gia thờ ma CS đều phải chê trách không riêng gì
nghệ sĩ, tài tử.
* Hao K Pham
Bà Kiều Chinh nói về việc tha thứ.
Vậy tại sao bà ta không về Việt Nam ở với + sản luôn đi. Bà muốn tha thứ thì trước hết bà phải làm gương, có nghĩa là bà Kiều Chinh phải về Việt Nam ở luôn.
Đúng không ???
* PhamHuynh Buis
Con mụ này vì chút cơm thừa của Vẹm mà làm mất đi phẩm giá của con người, thật ghê tởm và đáng khinh.
* Nguyen Van Thong
TRỰC
TIẾP HAY GIÁN TIẾP CÓ HÀNH ĐỘNG, THÁI ĐỘ TIẾP TAY CHO ĐẢNG CƯỚP VIỆT
GIAN CỘNG SẢN MIỀN BẮC BÁN NƯỚC CÓ THỂ XEM LÀ CÓ TỘI VỚI TỔ QUỐC ĐỒNG
BÀO VIỆT NAM ./.
* Hoàng Huy Khánh
“ Bà đã làm gì nên tội ? “
Hãy thông cảm cho sự hiểu biết của bà !
* Bach-Tuyet Tran
Bị lẫn rồi hay sao mà nói năng như mất trí ?
* Hân Ngọc Thời
Bà không có lông yêu Quê hương Tổ Quốc và dân tộc Việt Nam
* Nguyen Van Thong
Hân Ngọc Thời TRƯỜNG HỢP LỘN GIỐNG, MIỄN BÀN./.
* Hoàng Huy Khánh
“ Bà đã làm gì nên tội ? “
Hãy thông cảm cho sự hiểu biết của bà !
* Dung Nhan
Một kẻ vô-ơn .
* Phan Thế Nghĩa
Bà này không bị tù trong các trại tù lao động cưỡng bức nên ngây thơ lắm...
* Bach Truong Xuan
Kiều Chinh là ai mà dám áp đặt những suy nghỉ bản thân lên nhiều người khác. Bà nên học bài tôn trọng người khác.
* Duc Hoang
Thưa
bà, mới người có những suy nghỉ khác nhau, nhưng bà đả ra đi khỏi miền
Nam trước năm 1970 và cung không sống một ngày với công sản sau 1975, bà
muốn ca ngợi hay tha thứ người cộng sản là quyền cá nhân của bà nhưng
đừng kêu gọi hay nhắn nhủ các quân nhân chúng tôi
* Son Nguyen
Bà ta già rồi cho nên bị lú.!
* Du Vu
Bà
chưa sống ở kinh tế mới bà chưa đi cải tạo bà chưa bị tịch thu nhà cửa
bà chưa ăn bo bo khoai mỳ khô bà chưa bị Hải Tặc Thailand hãm hiếp và
quăng xác xuống biển nên bà ca ngợi họ là phải rồi và bà cũng quên rằng
cả gia đình bà phải bỏ nhà cửa vào Nam vì ai ?
* Du Vu
Chỉ có những kẻ ngây thơ mới tin vào cái nghị quyết 36
* Phap Truong
Có về thì cầm miệng lại.
* Tu Le
xướng ca vô loài vô tổ quốc vô dân tộc
* Khai Nguyen Anh
KIỀU CHINH LÀ AI .BÀ GIÀ LÚ LẪN
* Trang Y Ha
Chuyện
"vô ơn" của bà Kiều Chinh thì chẳng nói làm chi. Cái đáng nói là (một
số) các vị: Tướng, Tá, Úy "tỵ nạn" - đã quay lưng chửi lại nơi mà chính
họ - tôi luyện thành danh đời binh nghiệp - Nay chẳng hiểu nguyên nhân
nào họ lại ca ngợi "phe thắng cuộc" có công "thống nhất" đất nước và về tự thú đã làm tay sai cho Pháp, Mỹ.
Chẳng thà họ làm thinh để sống hết cuộc đời thì có phải hay hơn không...?
* Trần Kiêm Liên
Trang Y Ha .. bọn bất tín, bất trung , bất nghĩa.
* Trang Y Ha
Trần Kiêm Liên Cảm ơn anh. Chúc anh sức khỏe.
* Duc Ly
Bà
còn tệ hơn Thương Tín gấp bội. Thương Tin sinh ra ở miền Nam, ăn cơm
quốc gia, học trường học quốc gia, sau này đóng những vai chính bôi xấu
chế độ VNCH. Còn bà nổi danh từ thời Đệ Nhất Cộng Hoà, rồi tới Đệ nhị
CH, sau 30/4/1975 bà định cư bên Mỹ và đóng tiếp
những phim chống Cộng, bây giờ tuổi già gần đất xa trời, bà trở quẻ, giở
thói ăn cháo đá bát. Bà không sợ cộng đồng người Việt khinh khi đồ phản
phúc. Hèn!
*