Wednesday, June 28, 2023

GIẤY LY HÔN - Cao Hoài Sơn

GIẤY LY HÔN

Cao Hoài Sơn
Son H Cao
Mỗi người lính thuộc QLVNCH chúng tôi đều phải trả gía, sau khi buông súng ngày 30/4/1975
Hùng thằng bạn tù cải tạo nằm cạnh, nó gốc lính Không Quân không phi hành, trăn trở hoài làm cho tôi cũng không ngủ được. Ngày hôm qua khi xếp hàng điểm danh để ra cổng Phân trại Bình Sơn đi lao động, Hùng được cán bộ Quản giáo Lia bảo hôm nay anh ở nhà, chút nữa trật tự sẽ đưa anh đi làm việc.
--------------
Chúng tôi vô cùng lo lắng cho nó, không biết chuyện gì đây? Ở trại tù này mỗi khi nghe tới lên làm việc là y như có chuyện. Thằng Hùng nó rất hiền từ, không làm mích lòng ai bao giờ nên mọi người đều quý mến.
 
Chắc có thằng ăng ten nào muốn lập công với Quản giáo Lia nên báo cáo bậy bạ chứ gì? Anh em vừa đi vừa đoán mò trò chuyện rôm rả cho qua chặng đường dài hun hút. Hôm nay Nhà 13 tiếp tục cái công việc nặng nhọc hàng ngày là băm chồi cho những đám Mía, cái công việc chán phèo nhưng cũng kiếm ăn được. Dưới đám lá mía nhiều thứ cải thiện được lắm, nào mấy con nhái bầu, chuột đồng và đặc biệt là những lóng mía được chúng tôi chôn vùi dưới đám lá hồi tháng trước khi chặt mía. Mỗi anh trong tổ trực vác bó cuốc nặng muốn oằn cả vai, nhưng mà chuyện cứ rôm rả. Từ ngày các anh bên khối Đại úy cướp súng đánh vào đầu tên cảnh vệ rồi vượt trại đến nay Quản giáo và Cảnh vệ không dám đi gần đám tù chúng tôi và dụng cụ đi lao động được bó thành bó vác đi vì sợ dọc đường chúng tôi nổi máu cho một cuốc vào đầu mấy tên Công an cảnh vệ rồi cướp súng đào thoát.
 
Anh em tôi khi đến nơi cuốc đất băm chồi túi bụi nên quên phắt đi cái chuyện thằng Hùng. Giữa trời nắng chang chang nóng như lò lửa, những nhát cuốc cứ phầm phập xuống đất, Quản giáo Lia và hai tên Cảnh vệ đứng dưới bóng cây canh chừng đám tù. Thung lũng Mai Liên Thạch Thành trước bảy lăm là Nông trường Mía của Pháp nên rất trù phú, ba mặt bao quanh bởi núi non sừng sững, chạy dài trùng điệp tiếp giáp với Đèo Cả, nhìn xung quanh chỉ toàn núi với rừng ngút ngàn, không khí ở đây khô và nóng vì gió ít khi lọt được vô cái thung lũng này nên nóng bức vô cùng. Mồ hôi chảy ướt đẫm cái áo may bằng vải bao cát mà tôi làm được ở đồn Đại Hàn gần xã Thạch Thành sau chiến tranh bị bỏ hoang phế.
 
Riêng tôi mong chiều về hỏi nó xem chuyện gì mà bị kêu lên phòng Chính trị, đám tù chúng tôi ngán nhất là được kêu lên phòng Chính trị vì khi lên đây tất có chuyện xảy ra không có lợi cho bản thân người tù. Đến khi chiều về gặp, thấy nét mặt nó buồn buồn nên thôi hỏi, tôi biết nó sẽ nói cho tôi biết thôi vì nó thường kể cho tôi nghe về những chuyện tình mông lung của nó.
 
Cơn gió lạnh buốt thổi qua hàng song sắt ở các cửa sổ, làm đám tù co ro trong những tấm mền rách, tôi nhìn qua chỗ nó nằm thấy nó nằm ngủ bình thường nên cũng yên tâm phần nào. Một ngày cuốc đất vất vả, thân thể mệt mỏi đau nhừ nên tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, đến khi nghe tiếng kẻng đánh báo thức và đám trật tự trại lao xao mở cửa, tôi mới chịu thức giấc.
 
Hôm nay tôi đứng gần nó để băm gốc mía, thấy nét mặt nó dàu dàu, có vẻ buồn tôi lên tiếng hỏi:
“Hùng hôm qua có chuyện gì mà thấy mày buồn quá vậy? nói cho anh em biết đi”.
 
Sau một lúc suy tư Hùng bắt đầu kể cho tôi nghe với một giọng đều đều pha chút đắng cay, câu chuyện này chỉ có thể xảy ra ở dưới thời Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
 
“ Thằng trật tự Trại dẫn tôi đi gần ba cây số về trại chính A30 dưới Thạch Thành để gặp Ban phó Sinh tại phòng tiếp tân còn làm gì thì thằng trật tự cũng như nó mù tịt. Sở dĩ, thằng trật tự phải dắt đi là vì trại sợ nó vượt trại, tất cả những người tù mang mỹ danh cải tạo đều phải bị coi sóc tận tình khi đi ra ngoài kể cả trong lúc được đi thăm nuôi. Khi vừa đến phòng tiếp tân của trại dùng để đón tiếp mấy thượng khách từ các nơi đến thăm trại thì tôi đã thấy mụ Quản giáo Cơ đi ra đón vào, mặt mụ cứ ngó chăm bẩm vào tôi. Mụ này nổi tiếng tò mò hay nhòm ngó vào chuyện người khác, tôi nghĩ nhiệm vụ chính của mụ là quản lý nhà thăm nuôi, nhưng hôm nay không biết mụ ở đây làm gì.
 
Tôi có thắc mắc trong đầu nhưng không tài nào hiểu nổi mình có gì sai phạm mà bị dẫn đến đây, mà tại sao lại không phải phòng chính trị. Đến khi bước vào phòng thì tôi lại càng ngạc nhiên vô cùng vì thấy Vợ tôi đang ngồi lù lù trên ghế kề một người đàn ông có tuổi xa lạ mặc quân phục xanh cứt ngựa với quân hàm Thượng úy Quân đội Nhân Dân Việt Nam trên cổ áo, cái nón cối nằm úp trên bàn. Phó trại Sinh ngồi dựa ngửa trên chiếc ghế ở đầu bàn đang phì phèo điếu thuốc lá phun khói lên trần nhà.
 
Vợ tôi hôm nay trang điểm rất kỹ nên trông đẹp hẳn lên, cô ta đứng dậy lí nhí nói trong miệng khi thấy tôi bước vào: “Anh Hùng”, và ngồi xuống với đôi chút thẹn thùng còn sót lại trên gương mặt đầy son phấn. Phó Sinh đưa tay chỉ ghế cho tôi ngồi đối diện với tên Thượng úy VC.
 
Quản giáo Cơ rút ra trước cửa đứng lại chờ xem diễn tiến câu chuyện, chắc là mụ có đánh hơi biết sơ qua vụ này. Phó Sinh mở đầu bằng cái đằng hắng lấy giọng để phá tan bầu không khí im lặng đến nặng nề: “Mời anh Hùng uống nước rồi chúng ta nói chuyện”.
Nhìn người Tù cải tạo, với giọng đặc xệch miền Quảng Đà, pha đôi chút bối rối Phó Sinh ngập ngừng nói:
- Hôm nay tôi mời anh Hùng lên đây vì có sự yêu cầu của đồng chí Tâm Thượng úy đây, Phó Sinh chỉ vào người đàn ông ngồi bên vợ tôi. Ngừng một chút, Phó Sinh nói tiếp.
- Đồng chí Tâm đây quen với vợ anh một thời gian lâu lắm rồi, nay chị vợ của anh và đồng chí đây muốn tiến tới hôn nhân nên vào đây đề nghị với anh ký giấy ly hôn để hai người có thể làm hôn thú, vợ anh đã bằng lòng ký vào rồi chỉ còn có anh.
 
Tôi nghe như có tiếng lùng bùng trong lỗ tai, sao lại có chuyện lạ đời như vậy. Cái thằng Thượng úy VC này đã lấy vợ người lại còn dám vác mặt ra đây để đòi nó ký giấy ly hôn. Mấy lần thăm nuôi trước chỉ có mẹ già từ Sài Gòn ra thăm không thấy vợ đi thăm tôi đã có cảm nhận mơ hồ về điều gì đó không tốt sẽ xảy ra, mẹ tôi chỉ nói vợ nó bận làm ăn không đi được và tôi tin như vậy nên càng thương nhớ vợ tôi vô cùng.
 
Vợ tôi ngồi im lặng cúi đầu không dám nhìn thẳng mặt tôi, dầu sao thì cô ta cũng là con người nên có trơ trẽn đến đâu cũng phải có chút xấu hổ liêm sỉ. Tôi nghĩ nhanh trong đầu, chuyện đã đến nước này có không ký cũng không được. Nhìn hai người trước mặt và cách nói của Phó Sinh thì hai người đã sống chung với nhau lâu lắm rồi, không cần tôi ký thì hai người họ vẫn đường hoàng lấy nhau mà mình có làm gì được đâu, cái lũ người này chỉ chờ cơ hội là cướp vợ người không kể gì liêm sỉ, tư cách của người tự hào là Sĩ quan Quân đội Nhân Dân anh hùng.
 
Thân phận tù tội của thằng cải tạo như mình, đã ở cuối từng địa ngục khổ đau, nay còn bị thêm một lần đay nghiến của cuộc đời. Con đàn bà như vậy thì có gì phải tiếc rẻ, lưu luyến gì nữa. May mà tôi chưa có đứa con nào với người đàn bà này, không thì càng khổ đau. Trách ai được đây, trong cảnh tù tội không có ngày về. Vợ tôi, nó tất nhiên phải tìm nơi nương tựa, nhưng thà rằng họ cứ âm thầm lặng lẽ lấy nhau đừng vác nhau ra đây cho tôi bớt bẽ bàng và trong tâm mình lại càng đầy thống hận hơn vì con vợ mà mình ngày đêm thương nhớ, lại đi lấy một thằng Sĩ quan Việt Cộng không ra gì trong khi chồng đang bị chính lũ Việt Cộng này đày đọa trong tù. Đáng trách là trách tên Thượng úy này, thừa cơ chồng còn đang cải tạo mà đi giựt vợ người! Bên ngoài hết đàn bà rồi thì phải, ôi không còn gì để nói. Cuối cùng tôi nhìn thẳng vào Phó Sinh và nói:
- Tôi có được quyền chọn lựa nữa đâu mà không ký và còn gì để tiếc nuối, Ban đưa giấy cho tôi ký.
Hùng nó nói tiếp với chúng tôi:
“Không biết trong lòng Phó Sinh nghĩ thế nào, riêng tôi đứng vào địa vị một Ban phó của một trại tù, tôi không thể nào giúp cho ai cướp vợ người tù đang chịu dưới quyền quản lý của mình, dù hắn có là gì đi nữa. 
 
Ký xong tấm giấy ly hôn lòng tôi có chút bùi ngùi thật, nhưng tôi cũng thấy nhẹ nhàng trong cõi lòng, vì khỏi phải lo lắng về người vợ ở nhà nữa. Tôi đứng dậy chào Phó Sinh để ra về, vợ Hùng và tên Thượng úy cũng đứng lên cám ơn, và đưa tôi ra cửa phòng, sao nghe trong lòng chua chát quá, còn chút nữa là tôi bật khóc nhưng cố kềm lại được. Bước chân ra cửa, tìm tên trật tự để đi về lại Bình Sơn, chợt tôi thấy mụ Quản giáo Cơ nhìn tôi với ánh mắt đầy ái ngại, đây là lần đầu tiên tôi thấy mụ này dễ thương một cách kỳ lạ”.
Nghe thằng Hùng kể đến đây về cái nhận xét về mụ Quản giáo Cơ khiến tôi cười xòa, tôi chêm vào cho không khí bớt căng thẳng: “Hồi nào tới giờ tao nghe mày kể toàn là chuyện mày đá người ta, hôm nay mới nghe mày kể bị vợ đá”.
 
Tôi an ủi nó bằng những dẫn chứng nhiều câu chuyện còn oái âm đau khổ hơn chuyện tình bi đát nó vừa kể cho tôi nghe. Tôi đã chứng kiến cảnh một thằng bạn được vợ vào thăm nuôi với cái bụng chữa sắp đẻ đến nơi, mặc dù bạn tôi ở trong tù gần hai năm không một lần gần vợ.
 
Dù vậy người bạn này cũng ăn với vợ nó bữa cơm thăm nuôi một cách vui vẻ để nói lời từ biệt. Được biêt chị vợ cũng bị một thằng Thượng sĩ công an VC nó “cưởm” khi nó mới vào tù... còn nhiều nhiều quá nói ra càng thêm cay đắng.
“Thời gian sẽ làm cho mày quên lãng”, tôi an ủi nó. Chuyện trước mắt là mày và tao kiếm vài lóng mía vừa cuốc vừa ăn cho ấm lòng chiến sĩ. Số là khi chặt mía anh em tôi đã qua mặt bọn quản giáo đem chôn dưới đống lá mía vô vàn khúc mía, nay chỉ việc bươi đống lá lên là mặc sức bồi dưỡng.
 
Câu chuyện này có thật trong trại tù A30 Phú Khánh, lâu lắm rồi mà hễ nhớ đến thằng Hùng là cứ y như câu chuyện nó kể lại hiện ra trong đầu tôi. Không biết giờ này bạn tôi đang ở đâu và có tiếp tục những cuộc tình bay bướm của nó.

No comments: