Cuối tuần một truyện thật ngắn PHE TA.
Sóc Cưng
*Văn nghệ KAKI
☆LÝ THỤY Ý
PHE TA!!
Là sỉ quan cấp nhỏ nhất,cuối cùng hắn được cách mạng ”khoan hồng” ,sau 5 năm tù cải tạo cùng một năm quản chế. Ghe bầu của trại đưa hắn cùng 40 người cùng cảnh ngộ từ Vườn Đào thả chợ Cai Lậy.
------------
Điều dị đoan không biết xuất phát từ đâu, dặn nhau ra khỏi cổng trại không được nhìn lại có huông. Hắn đi thẳng ngó qua bên kia bờ kênh. Nói là học tập, 5 năm ngoài lao động cực nhọc cùng với cái bụng đói.
Hắn có học được gì đâu. Cán bộ mang vài sao hai gạch chớ không phải nhỏ, lên lớp nói về trận đánh của vua Quang Trung với nhà Thanh. Cầm giấy đọc, tướng giặc là Sầm Nghi, ngưng một hồi đánh vần, rồi hùng hồn nói tiếp:
- Tướng giặc là Sầm Nghi đóng cửa tự vận. Còn rất nhiều chuyện khôi hài trong tù cải tạo. Làm sao hắn phục. Dù nôn nóng về gặp gia đình, nhưng đói quá phải ăn cái đả.Bước vào quán đang đông khách . Ngồi vào ghế trống hắn kêu một tô hủ tiếu, rồi kêu tiếp tô thứ hai, thoáng cái hết sạch.
Định kêu tô thứ ba, bắt gặp bao nhiêu cặp mắt nhìn về phía mình với sự cảm thông. Người xưa nói không sai, phú quý sinh lể nghĩa. Cái đói làm người ta quên phẩm cách của mình. No bụng hắn cảm thấy xấu hổ, kêu tính tiền. Ra quốc lộ 4 lên xe đò 50 chổ không còn ghế trống. Hắn ngồi ghế súp giữa xe. Chừng 15 phút anh lơ từ phía sau khều vai hắn.
Tiền xe. Đứng lên móc tiền trong túi. Anh lơ nói
- “không lấy tiền ông ông ơi”.
Hắn thừa lịch sự nói lời cảm ơn, trong tình huống nầy hắn không thốt nên lời, không hiểu tại sao.?Trên người hắn mặc bộ đồ xanh bốn túi quân phục VNCH do trại cấp phía sau đâu có chử tù cải tạo giống như lao công đào binh, sau lưng có 4 chử viết tăt LCĐB dịch nghĩa vui Loài Chim Đi Biển, Lở Chạy Đừng Bắn, Lở Chết Đừng Buồn. Hắn tự hỏi sao anh lơ biết hắn là tù cải tạo? Nguòi lơ xe bước tới thu tiền người ngồi trước .
Ngang hắn anh nói giọng thân ái đủ hai người nghe PHE TA. Được tha, cùng đón nhận tình cảm dạt dào người dân dành cho người lính VNCH hắn vui trong bụng . Đúng là song hỉ lâm môn
-----------------
Sóc Cưng
*Văn nghệ KAKI
☆LÝ THỤY Ý
PHE TA!!
"Mấy chục năm rồi, mà mùi vị tô hủ tíu ngày đó vẫn còn...ngon...!"
Người lính ngày xưa nói với tôi như thế. Cái ngày mà, sau hơn năm năm "trả nợ" đòn thù bằng lao động khổ sai, người lính mang cấp bậc thấp nhất của SQ. QLVNCH...được ném trở về, tả tơi! Lầm lũi! Bước những bước vô hồn trên quê hương đã thành xa lạ !
Anh bước vào một quán ăn bên đường, gọi một tô hủ tíu!... Mùi vị quen thuộc của cả một quãng đời ùa về. Anh húp đến giọt nước lèo cuối cùng của tô... thứ hai trong ánh mắt... thông cảm của những thực khách chung quanh, mới ngừng lại, ngượng ngịu thấy mình...không được...lịch sự!...
Anh nói mình không cảm nhận và cũng không chắc hủ tíu còn như xưa không...Ngon, cũng không hẵn từ vị giác...Chỉ biết cái mùi vị ấy...còn đến bây giờ...Cái mùi vị...gặp lại một sự quen thuộc...Một cuộc đời đánh mất...
...Cũng với "bộ cánh" tả tơi của tên tù cải tạo, treillis 4 túi cũ mèm, anh đón chuyến xe đò về lại quê hương miền Tây.
Xe chật, anh ngồi ghế súp giữa xe. Một lúc, anh lơ xe đi thu tiền vé, khều vai anh. Người tù cải tạo lục túi, nhưng bên tai, nghe tiếng nói rất nhỏ :"Không lấy tiền ông đâu. Cất đi." Và giọng lại như.. thì thầm:
- "PHE TA!"
- "PHE TA!"...
Anh giật mình, nhìn quanh... Bắt gặp cái nheo mắt đầy thân thiện. Bắt gặp đâu đó trên xe những.. ám hiệu...ấm lòng. Người Lính trở về từ đọa đày bỗng thấy mình...trở lại làm người!
Anh chợt hiểu rằng trên quê hương điêu tàn sau cuộc chiến, người dân vẫn không quên những người Lính VNCH. Anh vẩn là "Người Lính miền Nam" thân yêu của dân.Và những người "PHE TA"...vẫn quanh anh!
Trái tim người Lính ấm lại. Như một sáng nào trên đường khổ sai anh nghe những đứa trẻ gọi "LÍNH MÌNH"...
Anh biết rằng sự tráo trở của ván cờ chính trị đã tước đoạt của những người Lính VNCH như anh quyền được chiến đấu. Hai chữ "Thua cuộc" trở nên khôi hài và cay đắng!
●
Viết theo hồi ức của NGƯỜI LÍNH NGÀY XƯA - Dành cho LÍNH và NHỮNG NGƯỜI YÊU LÍNH.
Sài Gòn - 26 / 8 / 2024
Ảnh ST & Tư liệu. Xin cám ơn
No comments:
Post a Comment