Rừng vây tứ phía đồi Eo Gió
Quân nằm án ngữ bắc Kon-Tum
Đắc Tô, Tân Cảnh không còn nữa
Trận địa Ngô Trang xáp lại gần
Thì cứ đánh nhau ta nào ngán
Chưa biết hơn thua có sợ gì
Trong kho còn cả trăm tràng đạn
Sao lịnh trên đòi phải rút đi
Quân nằm án ngữ bắc Kon-Tum
Đắc Tô, Tân Cảnh không còn nữa
Trận địa Ngô Trang xáp lại gần
Thì cứ đánh nhau ta nào ngán
Chưa biết hơn thua có sợ gì
Trong kho còn cả trăm tràng đạn
Sao lịnh trên đòi phải rút đi
----------------
Ngày xa phòng tuyến lòng ta cũng
Cảm thấy nao nao biệt núi rừng
Dẫu ta dầu dãi thân làm lính
Phơi trần nắng lửa với mưa bưng
Kon-Tum trang sử kiêu hùng thế
Cớ gì chưa đánh đã lui binh
Thương người vợ lính ôm con nhỏ
Theo chồng trận mạc đã bao phen
Ta tiếc máu xương đời trai trẻ
Đã từng đổ xuống giữ biên cương
“Chư Pao ai oán hờn trong gió
Mỗi chiếc khăn tang một tấc đường”*
Ta nuốt vào trong dòng lệ ứa
Như nước Dakbla chảy ngược triền
Dakpha bất lực chìm trong lửa
Đôi mắt em thơ hớt hãi nhìn
Ra đi…chắc sẽ ra đi mãi
Quán xá đìu hiu lạnh chỗ ngồi
Che nghiêng nón sắt ta nhìn lại
Áo giáp quay lưng nỗi ngậm ngùi
Xe ngang xóm đạo cây trầm mặc
Cỏ úa bên đường bụi đỏ vương
Thôi hết những chiều em áo trắng
Sánh bước bên nhau lúc bãi trường
Xe qua cổng trại đoàn Lôi Hổ
Nhớ ngày cùng bạn thức thâu đêm
Mơ ước thanh bình về quê cũ
Vui thú ruộng vườn với lũ em
Bọn ta lý tưởng đi làm lính
Đem sức trai cùng giữ núi sông
Núi sông nay đã không tròn vẹn
Nợ nước chúng mình trả chửa xong
Xe lăn bánh nghiến chào sông núi
Ta đành bỏ lại đất Kon-Tum
Em có trách hờn xin tạ tội
Người lính tuân theo lịnh tướng vùng
Thời xưa tướng chết khi thành vỡ
Nay tướng bỏ thành chạy trước quân
Vận nước thăng trầm cơn hưng phế
Còn trách ai chi, chỉ thẹn mình
•
Tháng ba lại nhớ Kon-Tum quá
Phố núi khi xưa khác lắm rồi
Một bận ta về thăm chốn cũ
Ngơ ngác đứng nhìn xe ngược xuôi
Cô em quán cóc cà phê Ổi
Còn sống bây giờ tóc điểm sương
Trải bao dâu bể cơn chìm nổi
Nhắc chuyện năm xưa vẫn thấy buồn!
-Chàng Đông Ry Nguyễn
(*2 câu thơ của Lâm Hảo Dũng)
Ngày xa phòng tuyến lòng ta cũng
Cảm thấy nao nao biệt núi rừng
Dẫu ta dầu dãi thân làm lính
Phơi trần nắng lửa với mưa bưng
Kon-Tum trang sử kiêu hùng thế
Cớ gì chưa đánh đã lui binh
Thương người vợ lính ôm con nhỏ
Theo chồng trận mạc đã bao phen
Ta tiếc máu xương đời trai trẻ
Đã từng đổ xuống giữ biên cương
“Chư Pao ai oán hờn trong gió
Mỗi chiếc khăn tang một tấc đường”*
Ta nuốt vào trong dòng lệ ứa
Như nước Dakbla chảy ngược triền
Dakpha bất lực chìm trong lửa
Đôi mắt em thơ hớt hãi nhìn
Ra đi…chắc sẽ ra đi mãi
Quán xá đìu hiu lạnh chỗ ngồi
Che nghiêng nón sắt ta nhìn lại
Áo giáp quay lưng nỗi ngậm ngùi
Xe ngang xóm đạo cây trầm mặc
Cỏ úa bên đường bụi đỏ vương
Thôi hết những chiều em áo trắng
Sánh bước bên nhau lúc bãi trường
Xe qua cổng trại đoàn Lôi Hổ
Nhớ ngày cùng bạn thức thâu đêm
Mơ ước thanh bình về quê cũ
Vui thú ruộng vườn với lũ em
Bọn ta lý tưởng đi làm lính
Đem sức trai cùng giữ núi sông
Núi sông nay đã không tròn vẹn
Nợ nước chúng mình trả chửa xong
Xe lăn bánh nghiến chào sông núi
Ta đành bỏ lại đất Kon-Tum
Em có trách hờn xin tạ tội
Người lính tuân theo lịnh tướng vùng
Thời xưa tướng chết khi thành vỡ
Nay tướng bỏ thành chạy trước quân
Vận nước thăng trầm cơn hưng phế
Còn trách ai chi, chỉ thẹn mình
•
Tháng ba lại nhớ Kon-Tum quá
Phố núi khi xưa khác lắm rồi
Một bận ta về thăm chốn cũ
Ngơ ngác đứng nhìn xe ngược xuôi
Cô em quán cóc cà phê Ổi
Còn sống bây giờ tóc điểm sương
Trải bao dâu bể cơn chìm nổi
Nhắc chuyện năm xưa vẫn thấy buồn!
-Chàng Đông Ry Nguyễn
(*2 câu thơ của Lâm Hảo Dũng)
No comments:
Post a Comment