Thursday, November 24, 2022

NỖI SỢ - Ngô Trường An

NỖI SỢ.
Có lẽ tôi sinh ra đời dưới một ngôi sao xấu! Đời tôi, cả một chuỗi ngày dài cơ cực và đầy sợ hãi. Năm lên 6 tuổi (1964) vào 1 đêm mưa gió, rét buốt của mùa Đông. Tôi chứng kiến Cha của tôi bị một nhóm người đầu đội mũ Tai Bèo, mặc áo quần đen, vai mang súng AK đạp cửa vào nhà bắt trói Cha tôi dẫn đi. Tôi khóc chạy theo nắm lấy vạt áo của Cha thì bị ai đó nện 1 báng súng vào đầu, tôi ngất lịm.
--------------------------------------
Từ đó, nỗi sợ hãi luôn luôn ám ảnh tôi. Quê tôi giai đoạn đó là vùng "xôi-đậu", ban ngày lính VNCH về giữ an ninh cho bà con cày cấy làm ăn. Khi mặt Trời khuất núi, họ lại lục tục kéo về đồn trấn giữ đường Quốc Lộ.

Đêm đến, bọn người đội mũ Tai Bèo, vai vác AK đi từng nhà sục sạo. Họ bắt Mẹ tôi nộp gạo, tiền.. để ủng hộ quân giải phóng.....

Tôi lớn lên trên bối cảnh Quê Hương đầy sự chết chóc, hơi thở của tôi đã quen với mùi thuốc súng. Tôi chứng kiến cảnh chiếc xe khách bị trúng mìn lật nhào, máu thịt người dân vương vải, nham nhở trên đường Quốc lộ. Tôi chứng kiến người dân quê tôi khai quật một hố chôn tập thể, 4 người thanh niên rất trẻ bị quân giải phóng đâm chết là người cùng xóm với tôi và trong đó có 1 người anh là con cô ruột của tôi. Có những đêm hoả châu sáng rực, tiếng súng, tiếng đại bác nổ dồn dập, báo hiệu một cuộc giao tranh đẫm máu. Những lúc như thế này, Mẹ tôi kéo tôi chạy ra sau vườn chui xuống hầm để tránh đạn.

Cứ vài ba tháng lại có một chiếc xe GMC chở quan tài người lính tử trận ngoài biên cương chạy về quê tôi.Tiếng khóc xé lòng từ người Mẹ, người vợ, người Cha, Anh, Em, Ông, Bà..... người xấu số. 

Làng xóm của tôi chết lặng, tôi sững sờ nhìn chiếc Quan Tài phủ Quốc Kỳ được bà con đưa từ trên xe xuống và hình dung xác người thịt xương lẫn lộn đang nằm trong đó.


Chiến tranh đi qua, có lẽ gia đình tôi là người mừng nhất. Tôi và Mẹ hy vọng Cha tôi sẽ trở về, Mẹ tôi rất nhiệt tình đóng tiền, đóng lúa nuôi quân khi mặt trận lâm thời đến nhà quyên góp. Nhưng, tiếp theo đó thì cái đói! Cái đói của thời HTX, bao cấp. Thời ngăn sông cấm chợ nó làm cho cả gia đình tôi luôn phải đối phó, không còn sức nào để hy vọng về Cha nữa!

Tôi bỏ Quê Hương ra đi, không nơi nào trên Đất Nước này thiếu dấu chân tôi. Tôi làm mướn bất cứ thứ gì ai mướn, nhưng giai đoạn đó, trên toàn cõi VN có nhà nào đủ ăn đâu, họ mướn nhân công làm gì! Thế là Bến Tàu, nhà Ga nghiễm nhiên trở thành nhà của tôi!

Bây giờ thì mọi việc cũng ổn, không còn sợ đói, không còn sợ đạn bom. Nhưng từ đâu nó hình thành một nỗi sợ hãi khác! Sợ bạo quyền, sợ những kẻ lãnh đạo tham lam dốt nát, sợ bọn trẻ Trâu a dua nịnh bợ, sợ lòng người vô cảm, sợ con cái giao du với phường lưu manh, sợ thức ăn nhiễm độc, sợ xì ke ngáo đá, sợ tai nạn giao thông đầy dẫy trên đường.... 
và cái sợ lớn nhất, vẫn là cái sợ mất nước về tay Tàu cộng!
---------------------------

THIÊN TÀI!
Loan Võ - Từ Fb An Trường Ngô
Thằng cháu hỏi:
- Chú ơi, con nghe nói chính thể miền nam trước kia cũng giàu có,
văn minh, tại sao trong chiến tranh họ lại thua miền bắc hả chú?
- À, tại miền nam lúc đó không có thiên tài, còn miền bắc thì nhiều như sao trên trời con ạ.
- Thiên tài là sao hả chú?
- Chẹp! Nghĩa là...nghĩa là người ấy được trời ban cho một tài năng rất đặc biệt, có thể xếp vào dạng thần, thánh chứ con người không thể cao siêu như thế được. Hiểu chưa?
- Vậy chú có thể cho con biết các thiên tài ấy là ai không ạ?
- Ủa? Thế 16 năm học dưới mái trường XHCN, mày không nhận ra những thiên tài mà các thầy cô đã liên tục nhét vào đầu mày à?
Vậy tao hỏi mày ha:
- Anh Nguyễn Văn Trỗi khi bị trói toàn thân vào cây cột để chờ tử hình. Thế mà anh ấy đưa tay lên giật tung được mảnh vải bịt mắt.
Thế có phải là thiên tài hông?
Người thường sao làm được chuyện đó.
Đúng chưa?
- Chị Võ thị Sáu khi ra pháp trường cũng bị trói tay ra phía sau, và có 2 hàng lính đi kèm 2 bên áp giải.
Ấy vậy mà chị Sáu nhà mình vẫn hái hoa cài lên mái tóc được.
Không thiên tài là gì?
- Anh phi công Nguyễn văn Bảy học 7 ngày đã xong 7 lớp.

Khi chiến đấu trên không,
máy bay anh bị địch bắn thủng 82 lỗ, trong đó có lỗ rộng đường kính tới 30cm nằm ngay trước mặt.
Thế là anh vội lấy bàn tay che lỗ thủng, vì vận tốc máy bay lúc ấy đang là 700km/h, còn lại 1 tay cầm cần lái cho may hạ cánh an toàn. Trong dụ này nhờ thiên tài của anh Bảy mà chiếc máy bay lủng tới 82 lổ vẫn không cháy ha.

Và, nào những thiên tài bắn xâu táo 1 phát giết được 5 tên giặc; thiên tài ghì càng trực thăng không cho bay lên;
thiên tài dùng rìu chém rớt máy bay, thiên tài ém máy bay trong mây, tắt máy chờ máy bay địch xuất hiện là xông ra bắn; thiên tài lấy thân chèn pháo; thiên tài lấp lỗ châu mai....

Đấy! Toàn những thiên tài đều ở phe miền bắc.
Còn miền nam, tất cả quân, dân, cán, chính đều là những con người bình thường.

Họ có những cái hay, có những cái dỡ, có mặt tốt, và cũng có mặt xấu. Không có ai trong số họ được thần thánh hóa, kể cả lãnh đạo.

Nảy giờ tao nói vậy mày đã hiểu ra chưa?
- Dạ, con hiểu rồi ạ.
- Hiểu như thế nào?
- Dạ hiểu rằng, từ lâu con đã bị lừa ạ.
Từ Fb An Trường Ngô

No comments: