Saturday, November 5, 2022

Dzuy Lynh - Người Lính TQLC/VNCH Chưa Bao Giờ Giải Ngũ - Cát Linh

 “Có người lính già thao thức trong đêm
Nghe dấu đạn bom chưa mờ ký ức
Nhìn ánh sao sa mà ngỡ hỏa châu rơi
Gọi tên non sông gọi tên đồng đội
Tàn đêm cô đơn gọi tên chiến trường
Mũ Xanh áo trận mang kiếp sống ly hương…
(Người lính không bao giờ chết)
--------------------------------------
 
 -----------------------------------
 
 -------------------------------------------

“Là một người lính, tôi cũng như các chiến hữu, những người đang sống lưu lạc ở xứ người đất khách vẫn quan niệm rằng cái cuộc đời binh nghiệp của mình vẫn chưa chấm dứt sau cái ngày 30 tháng 4 năm 1975. Cái lý tưởng đó đeo đuổi chúng tôi suốt cả cuộc đời.”

9 giờ sáng ngày 15 tháng 9 năm 1972, đơn vị Thuỷ quân lục chiến tiếp bước con đường của binh chủng nhảy dù vào tái chiếm và lấy lại Cổ Thành Đinh Công Tráng, trong đó, có một người lính trẻ đã bị thương. Lúc đó, nhìn ngọn cờ đất nước bay ngạo nghễ giữa chiến trường chưa tan mùi khói đạn, những hố bom hố đạn loang lổ trên đường, anh lính xúc động trong niềm vui chiến thắng, nhìn và nghĩ đến một ngày hoà bình không xa.

“Sau khi băng bó tạm, sau khi các phóng viên chiến trường cùng Tổng thống Thiệu ra thăm tại mặt trận. Lúc đó cây đàn của tôi bị đạn pháo kích bể hết rồi chỉ còn hai sợi dây thôi. Tôi viết bài Buổi sáng tiếng chim và mặt trời."

“Mặt trời lên mặt trời lên
Xua tan bóng đêm hãi hùng chiến tranh
Cho đất quê ta thôi cày lên xác thù
Hoà bình ơi ơi hoà bình ơi”


Đó là tác phẩm đầu tiên trong cuộc đời sáng tác của người lính Dzuy Lynh. Thành phố Quảng Trị với Cổ Thành điêu tàn, xơ xác, âm thanh chỉ toàn tiếng súng, tiếng hoả châu. Nhưng người lính trẻ Dzuy Lynh vẫn cảm thấy như tiếng chim đang hót vang trên bầu trời.

40 năm sau kể từ khi ca khúc đầu tiên ra đời với vài câu đơn giản ấy, ông thú nhận rằng mình không thể nào viết tiếp lời thứ hai.

Bài hát trở thành kỷ niệm!
    Tất cả nhạc tôi viết ra bằng con tim, bằng ký ức, bằng vết thương lòng. Mà cho đến bây giờ, vết thương đó chỉ có phai mờ đi thôi. Lâu lâu nó cũng bưng mủ và nó làm nhức nhối mình lắm.

Tôi vẫn là người lính
Dẫu cho rằng, thời gian và năm tháng đã bào mòn tuổi tác và sức khoẻ, nhưng với ông, một ngày đi lính, là một đời mang dòng máu lính trong người.

“40 năm trước và 40 năm sau, Dzuy Lynh vẫn là một người lính, vẫn làm thơ, vẫn viết nhạc, và lúc nào cũng hoài hương, nhớ về cố quốc. Tình yêu nước vẫn nồng nàn như xưa không có gì thay đổi.”

Có lẽ vì vậy mà khi nghe nhạc của Dzuy Lynh, bất cứ ai, dù là thế hệ nào cũng có thể nhắm mắt và hình dung được cả một vùng trời chiến thuật. Vì ông đã mang hình ảnh của đồng đội mình, từng người một, từng ngọn núi, từng ngọn đồi trên con đường hành quân ngày trước chuyển hoá thành linh hồn trong ca khúc ông sáng tác.

Nhạc của Dzuy Lynh không ca ngợi chiến tranh, cũng không khóc thương cho cuộc chiến. Mà nhạc của ông là những câu chuyện không bao giờ dứt về cuộc đời của người lính, về những đêm hành quân nhìn hoả châu, về những mật danh oai hùng đã hằn sâu trong ký ức.

“Bài hát đầu tiên mà viết ở Hoa Kỳ là viết để vinh danh những đồng đội trong cuộc chiến, mà cũng là viết cho mình. Có những đêm ngồi nhìn ngôi sao nó sa xuống thung lũng mà cứ ngỡ là hoả châu rơi ngày xưa. Bài hát đó tên là ‘Người lính không bao giờ chết’”

 
“Nhớ gì không? Khe Sanh, Hạ Lào, Ấp Bắc!
Nhớ gì không? (Thức dậy đi!) Mãnh Hổ, Quái Điểu, Thần Ưng!
Nhớ gì không? Sấm vang Cổ Thành: Lôi Hỏa!
Nhớ gì không? (Thức dậy đi!) Nỏ Thần, Thần Tiễn xé không gian...

Có người lính già đi dưới quân kỳ
Nghe dấu đạn bom nhớ đời Viễn Thám
Dầu đã nát chinh y... dầu đã gãy gươm thiêng...
Còn vòng tay quê hương! Còn tình yêu đồng đội!

Khi người lính già người lính chỉ mờ đi...
Người lính chỉ mờ đi ...
Mà không chết bao giờ!”(Người lính già không bao giờ chết)


Tuy những ngày tháng đó là bất tử trong tâm tưởng của ông, những ông phải chấp nhận rằng mình có những bạn bè, đồng đội đã nằm xuống, ngủ giấc ngủ dài xuyên qua cuộc chiến.

“Hôm nay tôi trở về đây
Ngồi môt mình nghe tiếng dế nỉ non
Một chiều buồn ngủ vội giấc hoàng hôn
Ánh trăng non chốn tha ma mộ địa
Soi bóng một mình tôi bên nghĩa trang buồn...”  

Nền âm nhạc của Việt Nam chúng ta có cố nhạc sĩ Phạm Duy từng có những ca khúc viết về cuộc chiến, viết cho người thương binh, người nằm xuống. nhưng chúng ta sẽ thấy hình ảnh của người lính trận “trở về” trong ca khúc của Phạm Duy mang đậm nét hào hoa diễm lệ, bi tráng với băng ca và trực thăng sơn màu tang trắng.

Còn người lính trong ngày trở về của Dzuy Lynh là một nghĩa trang buồn, tiếng dế nỉ non thay không có tiếng phi cơ oai hùng. Người thương binh trong ca khúc của ông là những nhân vật tên gọi là mày, là tao. Là những câu chuyện trong đời thường của những người mà ông nói rằng họ đang bị bỏ quên bên lề cuộc sống.

“Tất cả nhạc tôi viết ra bằng con tim, bằng ký ức, bằng vết thương lòng. Mà cho đến bây giờ, vết thương đó chỉ có phai mờ đi thôi. Lâu lâu nó cũng bưng mủ và nó làm nhức nhối mình lắm.”

Trong miền ký ức của người lính Dzuy Lynh, ông dành hẳn một khoảng trời rộng để nghĩ đến những người lính trở về từ cuộc chiến với thân thể không còn lành lặn. Họ không xa lạ, chính là đồng đội của ông, những chứng nhân của cuộc chiến.

“Bài hát này viết ra xong, nhẹ lòng lắm, coi như mình đã trả 1 món nợ cho đồng đội mình, những người đã bỏ quên 1 phần thân thể trên chiến trường mà đồng đội không có thể cầm về cho họ. Giữa quê người tôi vẫn gọi vang tên anh.”

“Người Thương Binh Việt Nam non sông nợ ơn Người!
Người Thương Binh Việt Nam Tổ Quốc nhớ công Anh!
Người Thương Binh Việt Nam chúng tôi vẫn nhớ Người!
Người Thương Binh Việt Nam giữa quê người tôi hát nhớ Anh!
Xin viết vần thơ về người thương binh phương Nam…” (Giữa quê hương tôi viết tên anh)


Hình ảnh và những tiếng long trời của đại bác hằng đêm vang cả một góc trời, tiếng gầm thét của những con chim sắt tung mây lướt gió ngoài mặt trận để ngăn bước quân thù, những quả mìn xé nát màn đêm trong phòng tuyến như còn văng vẳng đâu đây. Đó là một trong những miền ký ức của Dzuy Lynh. Từ đó, ông viết lên Giữa quê người tôi hát tên anh.

Buông súng, cầm đàn
Ông rời quê hương, mang theo cuộc chiến đã tàn và một đất nước chỉ còn trong tâm tưởng. Ông nói rằng ông là người lính buông súng cầm đàn, để thực hiện sứ mệnh mà ông chưa bao giờ từ bỏ.

“Con đường chúng ta trong tương lai còn rất dài và rất gian khổ. Chúng tôi, thế hệ thứ nhất đã mỏi mòn rồi.bây giờ những người ở lứa tuổi chúng tôi chỉ còn sống trong giấc mộng trầm kha của thời xưa thôi. Người ta nói tuổi trẻ sống cho tương lai, trung niên sống cho hiện tại,  niên lão sống về quá khứ. Những chuyện xảy ra ở mặt trận mấy mươi năm về trước, tôi không thể nào quên được. Không bao giờ!”

Với ca nhạc sĩ Dzuy Lynh, tất cả vẫn còn đó. Lý tưởng, niềm tin, niềm hân hoan sau những trận thắng và cả những nỗi kinh hoàng khi phải đối diện với cái chết của đồng đội vẫn chưa bao giờ bị phai mờ, cho dù ông đã bước ra khỏi cuộc chiến hơn 40 năm.
----------------------------------------

DƯ ÂM TIẾNG ĐẠN PHÁO VỠ NÒNG
( Trích Tùy bút Dấu Bồng Cỏ Ngựa - Django Dzuy Lynh )
Những chiến binh kiêu dũng Mũ Xanh một thời đã bỏ quên một phần thân thể nơi chiến trường khói lửa ngày nào trên khắp 4 vùng chiến thuật, hiện còn kẹt lại tại quê nhà đã tìm đến nhau, ngồi với nhau ôn lại quãng đời binh nghiệp mấy mươi năm...

Những Thủy Quân Lục Chiến "sống hùng sống mạnh mà đếch sống dai" đã vĩnh viễn nằm xuống giữa lòng đất mẹ Việt Nam. Những người tù khổ sai kiên cường bất khuất " bốn chữ " đã vùi thây nơi núi thẳm rừng sâu trong chốn địa ngục trần gian mang tên trại tù cải tạo linh hồn còn váng vất đâu đây cũng đã tìm về quây quần bên nhau. Những Cọp Biển " tiếng quân lên đòan cọp biển oai hùng " một thời lưu danh quân sử nay đã thành phế nhân, hãy còn sống... dai như đỉa!
Tất cả đã, đang và sẽ còn sống mãi với Tổ Quốc, Đồng Bào và Lịch sử.

" Một Ngày TQLC, Một Đời TQLC " sáng tác bởi nhạc sĩ Trang Thủy, một vị cựu Tư Lệnh Phó binh chủng Mũ Xanh, " Người Lính Không Bao Giờ Chết" ca khúc đi ra từ ký ức người xếp chữ nên âm Trung Đội Trưởng tác chiến Thần Ưng Dzuy Lynh, vừa bước xuống đồi Tăng Nhơn Phú khi vừa hơn mười chín tuổi đời... Tiếng hát ca sĩ Trâu Điên Đặng Vy trải ra trên khung trời mây xám thành đô Saigon làm cho những ngày cuối năm quê nhà thốt nhiên ấm áp và rộn rã... Từ phương trời miên viễn xa xăm, vẫn có chúng tôi, đồng đội cũ, đến cùng, ủy lạo tinh thần Cây Mùa Đông Chiến Sĩ cho các anh em đây!
Có phải mùa xuân đang về trên quê hương tôi? Nơi đã một lần bỏ lại sau lưng? Xuân mịt mờ tìm quên trong lòng người ở lại, trong u trầm luyến nhớ nơi tâm khảm kẻ ra đi!

Khói thuốc lá bây giờ là khói súng đại bác năm xưa, giọt rượu cay hôm nay là giọt máu đào tô thắm sử xanh hơn 40 năm về trước của những chàng trai trẻ xếp bút nghiêng theo nghiệp binh đao, lấy chí nhân mà thay cường bạo...

Hôm qua, hôm nay, ngày mai.
Quá khứ, tương lai, hiện tại.
Tuổi trẻ, trung niên, niên lão.
Đem gói lại một nùi, kiên nhẫn tháo ra, vật vả thắt lại, rồi lại tháo ra...

Nghe, nghe gì không? Thấy, thấy gì không?
Sao không? Bước vào ngăn kéo thời gian, lôi từ đáy ba lô lên, phủi bụi ký ức một đoạn đời chiến binh hào hùng thời trai trẻ. Để nghe, để nhớ...

...Tiếng quân reo dậy trời rợp đất của người Lính tác chiến trực diện với quân thù... Nỗi mừng vui khôn xiết mỗi khi nghe làn đạn pháo rít ngang đầu mũ sắt, dập nát đợt xung phong biển người của đám giặc thù bên kia vỹ tuyến tràn vào ăn cướp miền Nam.
Tất cả còn đọng lại, trong tôi, người Lính chưa bao giờ giải ngũ.
Cám ơn bạn, những mũ xanh Pháo Thủ
Đã cùng tôi, đối mặt với quân thù
Đêm hỏa tuyến ánh châu treo đầu núi
Ngày sương sa mù mịt dưới chân đồi
Thề vị quốc lấy mạng mình đánh đổi
Một lần đi đã mấy kỷ nhân hồi?
Từ xanh tóc đến nay đầu trắng bạc
Dấu đạn rền, vệt khói lạc đường ngôi

Một buổi Tiệc Tất Niên của Pháo Thủ Mũ Xanh tại quê nhà, tuy đơn sơ đạm bạc nhưng đầy ắp tình người.Tình đồng đội năm xưa, nghĩa huynh đệ chi binh thời hậu chiến đã làm cho lệ tôi rơi xuống nhòa đi trong màn mưa thung lũng hoa vàng, nhỏ xuống chỏng chơ dưới đáy cốc cà phê đen viễn xứ tha hương. Để mà nghe tiếc nhớ luyến thương tràn về từ miền quan tái sơn khê những tưởng đã xa xăm biền biệt lối quên về.
Bóng đêm tan dần, mặt trời uể ỏai bò lên sau dãy đồi, ngọn núi xa xa đã ẩn hiện trước hiên nhà.
Thung lũng se sắt lạnh .

Trước mắt, hiện về sau ánh sương lam là màu xanh rừng núi trường sơn Quảng Trị, Thừa Thiên.
Mùi tanh của máu. Mùi mồ hôi mặn muối của biển Cửa Tùng, Cửa Việt, Cửa Thuận An, Cửa Tư Hiền.
Màu vàng nâu đặc quánh của sình lầy miền Tây.
Màu bạc áo sờn vai giày sault súng trận ...
Mùi khen khét của bom đạn.
Mùi mồ hôi ngây ngây của mấy tuần không tắm.
Màu trắng tóat lạnh lùng của giải khăn sô, bông băng quân y viện, mùi xương khô xác vữa gói trong tấm Poncho nhầu rách ... 

Tất cả như một bức tranh lập thể được vẽ bằng máu và nước mắt, đã tô nên bởi chiếc cọ thời gian, đập dẹp từ vòng kẽm gai công sự thít chặt vào đầu, sắc màu loang lổ và nhức nhối khôn nguôi...
Có còn chỗ trống nào cho tôi không, một cọng râu khô mực đen đủi như buổi cuối đời của những kẻ bẻ gươm buông súng vất lưng trời...

Màu thời gian trên mớ tóc bạc những pháo thủ mũ xanh chưa lành thương tích chiến chinh? Trắng như màu sương khói Trường Sơn ngút ngàn thăm thẳm tháng ngày xưa...
Dĩ nhiên, còn chứ.
Vẫn còn đây.
Django Thần Ưng
------------------------------
More:


No comments: