MÀU- PLEIKU 2 - Phạm Lương
* Trích Trong Tập San BĐQ Số 17
Tân Sơn Hòa chuyển
Trực thăng đưa tôi về bệnh viện Hai Dã Chiến. Vết thương trúng chân không đến nỗi tệ, được bó bột tới đầu gối. Còn năm người lính trung đội tôi thì hai người bị nặng, ba người khác nhẹ ...
Nằm bệnh viện, ngày nào cũng có quà ủy lạo, kem đánh răng, sữa hộp, kẹo bánh, giấy viết thư, khăn mặt v...v.. Tôi chia bớt cho mấy người cũ, ít ủy lạo hơn. Tôi chợt nghĩ đến người đẹp Pleiku, giờ này mà gặp mặt thì vui biết mấy. Tôi ao ước được gặp lại khuôn mặt trái xoan, nụ cười xinh và mái tóc của cô nữ sinh.
Tôi nhớ giọng Bắc ngọt ngào, cách trả lời thông minh của cô bé. Nằm bệnh viện Hai Dã Chiến mười ngày, có lệnh chuyển về Pleiku - Tôi chia phần quà còn lại cho mọi người, quần áo, ba lô, đôi giày lủng theo tôi nằm ngay ngắn dười chân băng ca, gia tài tôi chỉ có vậy - Máy bay tới, tôi bắt đầu từ giã mọi người. Ai cũng chúc tôi mau lành, gặp lại gia đình v...v... Tình chiến hữu làm tôi cảm động. Trực thăng đáp xuống ngay Quân Y Viện Pleiku. Tôi được đưa về Ngoại Thương Hai. Trung sĩ Sơn, y tá trực đưa tôi về phòng bệnh dành cho sĩ quan, vừa đi vừa nói với tôi:
- Thiếu úy nằm một mình. Tháng trước bốn giường đầy hết. Ngày mai bác sĩ sẽ khám vết thương. Nếu cần gì Thiếu úy cứ mở cửa phòng gọi tôi.
Tôi nhìn quanh. Phòng có bốn giường, sạch sẽ. Tôi lựa nằm giường gần cửa sổ. Chỉ một chút xíu sau, đợt khách đầu tiên tới thăm tôi. Họ là những người bị thương trước, có người đã nằm ở đây cả năm, đủ loại thương tật. Họ cởi mở, vui vẻ làm tôi cũng vui lây. Tình lính thật chân thành và nồng nhiệt. Một người lên tiếng:
- Thiếu úy muốn mua gì kêu tụi em. Tụi em xuống Câu Lạc Bộ hay ra Pleiku mua cho!
Nằm bệnh viện Pleiku được bốn ngày, tôi đã quen quen, nên thường đẩy xe lăn ra phòng Hạ Sĩ Quan và Binh Sĩ đánh cờ, uống cà phê, tán dóc. Bác sĩ nói vết thương của tôi phải bốn tháng mới lành hẳn - Bốn tháng! Biết làm gì cho hết! Chiều nay thứ bảy, đang ngồi trên xe lăn xem chơi Domino, Trung sĩ Sơn gọi:
- Thiếu úy về phòng đi. Phái đoàn học sinh ủy lạo tới!
Tôi lăn xe về phòng. Chưa tới cửa phòng thì từ ngoài hành lang, một toán học sinh ùa vào, nói cười vui vẻ. Hình như họ đã quen với không khí bệnh viện và đã vào thăm nhiều lần. Một cậu học sinh đi đầu, tới người thứ hai, tôi nhận ra cô bé. Cùng lúc đó, cô bé cũng nhận ra tôi, dù màu áo xanh bệnh viện làm hơi lạ đi - Cô đứng lại, trố mắt, thảng thốt kêu lên:
- Ô! Anh. À Thiếu úy làm sao vậy? Thiếu úy bị thương hả?
Cô bé vừa nói vừa nhìn vào chiếc chân bó bột, hai hàng nước mắt tự nhiên chảy trên gò má. Nhìn dòng nước mắt của cô, tôi thật cảm động và sung sướng. Qua phút sửng sốt ban đầu, cô bé đã lấy lại bình tĩnh, cô nói:
- Để em đẩy xe anh vào phòng nhá! Anh nằm phòng sĩ quan hả!
Hai tay cô đẩy chiếc xe thành thạo, trở về phòng của tôi, theo hướng ngược chiều với toán học sinh đang mang đầy quà bánh bước vào. Cả toán ai cũng nhìn tôi với cô bé, tôi chợt nghe có tiếng gọi nhìn lên:
- Màu! Ai vậy?
Tôi nhận ra cô bạn của Màu, cô cũng chợt nhận ra tôi. Một chút sững sờ, cô im lặng cúi đầu chào và hỏi nhỏ:
- Thiếu úy bị thương hả? Thiếu úy có đau lắm không?
Tôi ngỏ lời cám ơn cô và tiếp:
- Mấy ngày đầu cũng đau lắm, nhưng bây giờ thì hết rồi.
Quay sang Màu, thấy nước mắt còn đọng trên mi mắt, cô ta nói:
- Ồ! Sao Màu lại khóc? Đáng lẽ phải cười chứ vì anh ấy vẫn được bình an mà!
Quay sang tôi cô ta nói:
- Thiếu úy biết không, ngày nào Màu cũng kể cho em nghe Màu gặp Thiếu úy trong quán chè. Màu nói chưa bao giờ gặp ai kỳ như Thiếu úy. Tôi hỏi:
- Thế dễ thương hay dễ ghét?
- Màu nói "Dễ thương". Cô ta trả lời thật mau.
- Thôi Trâm ơi! Mày im lặng cho tao nhờ chút đi! Nói xong Màu quay chiếc xe lăn, với tay mở cửa kéo tôi vào phòng.
- Anh nằm một mình hả?
Tôi gật đầu, bước ra khỏi xe lăn. Màu đưa tay đỡ tôi. Tôi lò cò về giường. Tôi nói với Màu:
- Em chịu khó ngồi đây chút nhé! Phòng không có ghế. Màu ghé ngồi lên cạnh giường, đưa mắt tò mò nhìn quanh phòng. Có lẽ thấy tôi nằm một mình một phòng nên hỏi:
- Anh ngủ ở đây có ....sợ không?
- Sợ gì? Tôi hỏi lại.
Màu im lặng, mắt liếc đọc bảng định bệnh của tôi treo ở đầu giường rồi hỏi:
- Anh bị thương ở Kon Tum hả? Gia đình có ai thăm chưa? Anh có muốn gửi thư cho .... vợ anh không? Anh viết vài dòng chiều em mang gởi cho. Hay anh muốn em đánh điện tín cho mau!
Nghe Màu hỏi, tôi biết Màu cũng tò mò, muốn hỏi khéo về đời tư của tôi. Tôi lại không muốn để Màu biết dễ dàng như bản lý lịch của một Thiếu úy ra trường Võ Bị, trăm phần trăm độc thân, tôi trả lời dứt khoát:
- Anh không muốn ba má anh lo lắng. Má anh sẽ đôn đáo đi thăm. Anh độc thân thì biết gửi thư cho ai bây giờ. Em muốn nhận thư anh không?
- Lần nào em thăm các anh thương bệnh binh em cũng nghe câu: "Anh còn độc thân". Ai nghe cũng thảm não hết. Em không nhận thư anh đâu! Màu vênh váo trả lời.
Câu chuyện cứ tiếp tục. Màu hỏi tôi. Tôi kể từng đoạn một, đời học sinh, đời sinh viên ở Sài Gòn, đời sinh viên Võ Bị. Màu nghe, thỉnh thoảng cũng hé cho tôi biết chút xíu về gia đình Màu. Màu có hai em, gái kế và chót là em trai. Đầu năm học tới, Màu bắt đầu vào Đệ Nhị. Tôi hỏi Màu chọn gì, Toán hay Vạn Vật? Màu nói:
- Em chẳng biết chọn gì. Em dốt Toán, lại lười nữa. Anh chọn cho em đi!
- Đẹp như em thì học gì chẳng được! Tôi nói.
- Anh nói dễ thương ghê đi ! Lần đầu tiên nghe người khen em đẹp đấy ! Màu cười dễ dãi.
- Lần đầu tiên anh khen một người đẹp đấy ! Tôi đáp lại.
- Em không tin!
Câu chuyện dẫn tới Đà Lạt. Màu hỏi tôi:
- Đà Lạt đẹp lắm phải không anh? Mấy cô Đà Lạt đẹp nổi tiếng ghê lắm. Em có ông chú, bạn thư tín với một cô ở Đà Lạt. Cô gửi hình, thấy mà mê luôn. Em thích phong cảnh Đà Lạt nữa. Có mấy thác nước. Nghe nói hồ Than Thở, vườn Bích Câu, thác Prenn mơ mộng lắm phải không anh. Thế nào em cũng phải lên Đà Lạt mới được! Tôi nói nhỏ:
- Người ta nói đừng bao giờ lên Đà Lạt một mình. Thành phố của những cặp tình nhân, những đôi vợ chồng mới cưới hưởng tuần trăng mật. Em đi Đà Lạt một mình buồn lắm... Hay em chờ anh được nghỉ phép, anh làm hướng đạo cho em.
- Thôi đi! Em với anh đâu đã quen. Anh khôn quá đi. À quên! Anh có nhiều bạn gái không?
- Ngay cả một người cũng không có. Tôi trả lời chắc nịch:
- Ai tin. Mấy ông sĩ quan Đà Lạt nhiều cô thích lắm.
Tôi chuyển hướng câu chuyện:
- Gái Pleiku đẹp ghê đi!
- Anh nịnh đầm lắm, em bất ngờ luôn đó. Pleiku chắc ....không thích anh đâu .... Màu tiếp luôn giọng đùa cợt:
Câu chuyện chợt ngừng khi cánh cửa phòng bật mở. Toán học sinh, có cả cô bạn của Màu ùa vào. Cô bạn đưa hai gói quà cho Màu nói:
- Màu! Tặng chiến sĩ của lòng em đi!
- Mày đưa đi ! Màu chanh chua.
Một giọng con trai nói lớn:
- Màu phải hát nữa. Thiếu úy biết không, Màu ca hay nhất trường đấy.
Màu nhăn nhó, cuối cùng cầm hai gói quà đến trước mặt tôi nhỏ nhẹ:
- Thay mặt học sinh trường Trung học Pleiku, em và các bạn chúc anh mau lành bệnh và sớm về gặp người yêu.
Tôi thắc mắc :
- Sao lại hai gói? Có gì lạ không?
- Thiếu úy đặc biệt mà. Cô bạn Màu liến thoắng.
Tôi cầm hai gói quà, nhìn Màu, nói đùa, nhưng thật chậm để mọi người cùng nghe:
- Tôi nhận quà, nhận lời chúc đầu, trả lại em lời chúc thứ hai.
- Tại sao? Tại sao? Mọi người cùng nhao nhao lên hỏi.
- Tại tôi chưa có người yêu mà! Tôi vui vui.
- Thiếu úy sẽ có. Ai đó nói tiếp.
- Thiếu úy có duyên lắm đấy. Chưa bao giờ Màu ngồi với ai được nửa giờ. Trâm, bạn Màu thêm vào.
Cả toán lại rời phòng và dặn Màu :
- Tụi tôi đi thăm Ngoại thương Một và Nội Thương Một rồi trở lại. Màu cứ ở đây nghe!
Câu chuyện giữa tôi và Màu càng lâu càng vui. Màu bớt e ngại và nói chuyện một cách rất vui vẻ, thông minh và hóm hỉnh. Chợt Màu nhìn xuống ngón tay áp út của tôi đang đeo chiếc nhẫn Đà Lạt nhận hột màu đỏ. Tôi làm bộ lấy tay che. Màu càng tò mò, Màu năn nỉ:
- Nhẫn đẹp ghê. Anh cho em xem đi.
- Không được. Lần tới em đến thăm, anh cho xem và kể cả tiểu sử chiếc nhẫn nữa. Tôi ỡm ờ, bí mật.
- Hay ghê hé! Tiểu sử có dài không anh?
- Dài lắm!
Gần hai giờ đồng hồ trôi qua. Sợ Màu khát nước, tôi nhờ Màu:
- Em ra phòng ngoài, tới giường số 5, mượn cho anh bình nước và ly.
Màu nhanh nhẹn đi, chút xíu sau mang vào hai ly nước. Màu hỏi ngay:
- Lính cùng đơn vị anh hả? Lần tới em không làm dùm anh nữa đâu. Họ ghép em với anh, như em là người yêu anh vậy.
Nghe thế, tôi nói thật nhỏ:
- Họ nói đúng đấy!
- Anh nói lại đi!!! Màu kêu.
Tôi không bao giờ có dịp nói lại. Vì kể từ ngày hôm đó, tôi và Màu yêu nhau.
Bỗng có tiếng Trâm kêu ngoài cửa phòng:
- Màu ơi về thôi! Xe chỉ còn thiếu mình mày.
Màu đứng dậy thảng thốt:
- Chết, em phải về. Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ nha! Em sẽ trở lại thăm anh.
- Mai nhé! Tôi hăm hở.
- Không được đâu!
- Thế bao giờ?
Màu không trả lời. Tôi nhờ Màu đưa cặp nạng. Màu biết ý cản tôi:
- Thôi! Anh ngồi đây đi. Em ra một mình cũng được.
Tôi nhất định không chịu. Cuối cùng chiều ý tôi, Màu dịu dàng đi bên cạnh. Cả toán học sinh trên xe vỗ tay khi thấy tôi và Màu xuất hiện. Màu vừa đi vừa châm chọc:
- Sao anh không giống lính chút nào vậy? Lính gì mà trắng trẻo. Môi lại đỏ như con gái. Anh biết không, bữa gặp anh ở quán chè, em về nói với Trâm, ông Thiếu úy đó sao thấy "sữa" quá.
Chợt như nhớ ra, Màu hỏi:
- Anh cần gì không để em mua vào?
- Đừng mang gì cả. Em thấy đó, giường của anh đầy quà bánh, để chỗ nào nữa! Sợ Màu buồn, tôi cắt nghĩa thêm.
- Anh không hút thuốc phải không ? Anh thật đặc biệt. Em thấy ai cũng hút thuốc, nhất là mấy anh lính.
- Màu thích anh hút thuốc hay không?
- Ơ kià! Sao anh lại hỏi em? Làm như em có quyền lắm đấy.
- Em có quyền ngay từ khi lần đầu tiên anh gặp em dưới phố.
- Anh nịnh ghê. Nếu vậy thì em không muốn anh hút thuốc, được không?
- Được chứ! Em về, mỗi ngày viết một lá thư. Cuối tuần thăm, mang vào cho anh.
- Em không viết thư đâu. Viết thư dở lắm, sợ anh liệng đi không kịp. Hơn nữa, vài bữa khi tin anh bị thương tới tai mọi người, anh thiếu gì thư đọc.
- Một ngày rất gần thôi, em sẽ thấy em lầm. Chẳng ai thăm anh cả, chỉ mình em thăm thôi. Đến khi đó em lại cấm: "không ai được thăm anh đâu nhé!"
- Lần tới anh phải cho em xem chiếc nhẫn của anh và kể tiểu sử như anh hứa. Anh nợ em đấy. Màu im lặng suy nghĩ, cuối cùng nhắc tôi.
- Anh hứa, nếu em muốn. Chiếc nhẫn sẽ vào tay em.
- Không, em sợ lắm.
Tay vịn vào chiếc thang lên xe. Mắt nhìn tôi, em nói vừa đủ mình tôi nghe:
- Thôi em về. Anh vào đi.
Trong ánh mắt thật đẹp của Màu, tôi đã đọc được tất cả những gì nàng muốn nói ra.
Chiếc GMC từ từ lăn bánh. Cả toán học sinh vẫy tay chào. Tôi đứng nhìn theo. Hai cô bạn ngồi cạnh ghé tai nói gì với Màu. Chỉ thấy Màu đấm thùm thụp trên lưng hai người.
Tôi vẫn đứng cho tới khi chiếc xe khuất sau hàng dương ngoài cổng bệnh viện, mới tập tễnh đôi nạng đi vào. Trời về chiều, ánh nắng vàng chiếu nhè nhẹ vào mặt tôi, vui vui và ấm áp ....
* Trích Trong Tập San BĐQ Số 17
Tân Sơn Hòa chuyển
No comments:
Post a Comment