Tuesday, April 1, 2025

CHUYỆN GIỜ MỚI KỂ - Thái Đoàn

CHUYỆN GIỜ MỚI KỂ

Thái Đoàn - fb Thai Doan
CHUYỆN GIỜ MỚI KỂ : Di tản trên Tỉnh lộ 7 với góc nhìn từ trên cao, và hành trình di tản bằng Chinook từ Phù Cát, Nha Trang, Phan Rang, Biên Hoà, TSN Sài Gòn…Có lẽ tôi là 1 trong những nhân viên phi hành thuộc phi đoàn trực thăng vận tải Chinook 241, thuộc căn cứ 60 chiến thuật Phù Cát đóng trụ lâu nhất tại đây tính từ ngày thành lập PĐ 241 năm 1972 cho đến ngày di tản khỏi căn cứ 60 chiến thuật KQ Phù Cát cuối tháng 03/1975.
-------------
 
----------------
Và chiếc trực thăng Chinook mang số hiệu 034 đã đưa tôi đến nhiều nơi trên bản đồ vùng 2 chiến thuật, từ vùng rừng thẳm biên giới Lào Việt cho đến đồng bằng trung bộ Quảng Ngãi, Tam quan, Bồng sơn…những nơi là cái nôi của cs.
 
Tôi là 1 HSQ, Cơ khí phi hành trên trực thăng vận tải Chinook, tình nguyện vào Không Quân VNCH tháng 01/1971 sau hơn 1 năm được đào tạo Quân sự và chuyên ngành Cơ khí phi hành. 
 
Đầu giữa năm 1972 tôi được điều về PĐ 241 Chinook phù Cát, 1 nơi mà ít anh em nào mong mỏi, thực sự buồn khi những tháng đầu đến nơi này !
Ngoại trừ những phi vụ tiếp tế hành quân có dịp ra khỏi căn cứ đến những tỉnh thành phố thị, hoặc cuối tuần mò ra thị xã Qui nhơn cách khoảng 30km, còn hàng ngày mỗi chiều chỉ ra đến ngã 3 Gò găng là cùng !
 
Nhưng bù vào đó, vì phi trường Phù cát mới được Mỹ bàn giao nên tiện nghi chỗ ăn ở là tuyệt vời, là 1 HSQ nhưng mỗi người cũng nhận được 1 phòng, có phòng đầy đủ tiện nghi máy lạnh, tủ lạnh…
Ở trên lầu vẫn còn nhân viên phi hành Mỹ, họ chưa rút hết vì còn nhiệm vụ tập huấn cho cơ khí phi hành VN 1 thời gian ngắn.
 
Đúng là thời trai trẻ có khác, đối với dân phi hành dù cho có đi bay nguy hiểm ( thời điểm 1972 chiến trường sôi động đỏ lửa) nhưng vẫn tình nguyện đi bay biệt phái Tây nguyên Pleiku. Và cũng chính nơi này nhiều anh đã phải lòng em gái Pleiku má đỏ môi hồng như lời bài hát của Phạm Duy “Còn Chút Gì Để Nhớ”
Sau 3 năm phục vụ tại PĐ241 CC60 Chiến Thuật Phù Cát gần như hầu hết các anh em được thuyên chuyển về những nơi mà mình có nguyện vọng gần người Thân, đa phần anh em có nguyện vọng về Biên Hoà hoặc Cần Thơ.
 
Riêng tôi mặc dù gia đình ở SG, có nguyện vọng được thuyên chuyển về Biên Hoà hoặc Đà Nẵng (Tôi thích Đà Nẵng hơn Cần Thơ)
Nguyện vọng 1 về Biên Hoà không được toại nguyện, tôi phải thuyên chuyển ra Đà Nẵng từ tháng 06/1975 !
Chính vì những lý do trên mà tôi được chứng kiến cảnh di tản từ Pleiku, Phù Cát, tỉnh lộ 7, Phan Rang, Biên Hoà và sau cùng là TSN Sải Gòn…từ trên cao nhìn xuống !
 
Sau khi có lệnh rút khỏi Tây Nguyên, biệt đội Chinook tại phi trường Pleiku rút về Phù Cát, thời gian này chúng tôi có những phi vụ tiếp tế, chuyển quân cho đoàn người đi theo tỉnh lộ 7 từ Pleiku về Phú Yên.
Thực sự kinh hoàng khi tận mắt chứng kiến cảnh đoàn người và xe di tản trên tỉnh lộ 7 từ trên cao, chúng tôi thấy từng tốp người quỳ lạy máy bay đáp xuống hoặc tiếp tế thực phẩm cho họ, nhưng làm sao có thể đáp ứng hết được, đây mới chỉ là cái nhìn tổng thể từ trên cao.
 
Nếu phải chứng kiến cảnh sinh hoạt, sinh tồn của đoàn người trong những ngày di tản sẽ khùng khiếp biết chừng nào so với chúng tôi chứng kiến họ !
Đoàn người di tản gồm binh lính và Dân từ Tây Nguyên về Phú yên…chưa được bao lâu thì khoảng cuối tháng 3/1975 (không nhớ rõ) lại có lệnh di tản về Nha Trang, lúc này chúng tôi đang ở phi trường Phù cát, và thế là chúng tôi lên Chinook bay về Phi trường Nha Trang yên bình.
 
Vừa mới đến Nha Trang, chiều hôm đó số đông anh em đã mò ra phố hưởng không khí phố thị sau nhiều ngày cắm trại tại Phù cát.
Hưởng nhịp sống phố thị Nha Trang chưa được bao lâu (chừng 2 ngày, không nhớ rõ) thì đầu giờ chiều ngày đó lại có lệnh di tản về Phan Rang, cũng chẳng nghe súng lớn súng bé gì nổ cả !
 
Và đây là chuyến bay kinh hoàng đối với phi hành đoàn Chinook chúng tôi :
Đầu giờ chiều hôm ấy chúng tôi có lệnh di tản gấp về Phan Rang, cũng may là lúc đó tôi chưa ra phố chơi và thế là những anh em có mặt tại đơn vị vội về phòng lấy đồ đạc quân dụng mang theo ra máy bay.
Khi chạy ra đến bãi đậu Chinook thì tôi thấy có rất nhiều anh em KQ làm dưới đất đứng quanh bãi đậu, khi họ thấy chúng tôi lên máy bay họ ủa lên theo, khi pilot đề được máy tôi vội đóng Ramp cửa sau lên, nhưng lúc này trên máy bay người đứng sắp lớp như cá hộp, có lẽ phải đến cả trăm người thêm vật dụng súng ống họ mang theo, cũng vì vậy Ramp không thể lên hết.
 
Chinook bắt đầu nâng lên chuẩn bị rời mặt đất, lúc đó tôi đứng ở cuối tàu nhìn xuống dưới ramp tôi thấy có mấy người đu theo bám víu vào thành ramp sau, trong đó tôi thấy rõ có 1 ông mang lon thiếu tá bám theo ramp tàu, miệng nói lắp bắp gì đó tôi không nghe rõ, vì tôi là nhân viên phi hành có đội nón bay để liên lạc nên không thể nghe ông và những người bu theo nói gì.
 
Không còn cách nào khác để bảo toàn sinh mạng cho những người đu theo máy bay, tôi lập tức dùng chân đẩy họ rớt xuống đất khi máy bay vẫn còn cách mặt đất 2, 3 mét (trên máy bay đầy nghẹt không còn chỗ) nếu máy bay lên cao họ mỏi tay buông xuống chắc chắn là chết.
Chiếc Chinook rời mặt đất hướng ra biển, tuy nhiên vẫn không thể lấy được độ cao vì quá tải, như tôi đã nói ở trên với sức chứa cả trăm người thêm vũ khí quân dụng, nếu cứ giữ nguyên thế này chắc chắn chiếc Chinook sẽ gặp nạn.
 
Không đợi ý kiến của trưởng phi cơ, tôi với mấy anh em phía sau đẩy khoảng 4,5 chiếc xe máy xuống biển, tuy nhiên máy bay vẫn chưa lấy được cao độ !
Ngay sau đó tôi len lên đầu tàu chỗ cửa sổ xạ thủ đặt đại liên la lớn: “Muốn sống anh em làm theo tôi vất hết đồ đạc súng ống xuống biển”, dứt lời tôi vất đồ đạc cá nhân súng của tôi xuống biển, liền sau đó anh em chuyển nhau tất cả đồ đạc, quân dụng súng ống của tất cả anh em quăng xuống biển !
 
Và thế là Chiếc Chinook dần lấy được độ cao và đến phi trường Phan Rang an toản, tất cả anh em thở phào nhẹ nhõm dù trên mỗi người anh em chỉ còn duy nhất bộ đồ đang mặc trong người.
Người duy nhất trách yêu tôi là anh copilot mà sau này tôi nghe một anh bạn kể lại “thằng Thái nó quẳng xe tao xuống biển”
 
Đến phi trường Phan rang chưa bao lâu, máy bay vẫn còn nổ máy, xăng đã được châm đầy. Lại được lệnh di tản về Biên Hoà và thế là máy bay trực chỉ xuôi Nam.
Về Phi trường Biên Hoà đâu được khoảng tuần lễ, vì thặng dư quân số nên cánh Phù cát chúng tôi được ưu ái 2,3 phi hành đoàn được đóng chốt tại TSN Sải Gòn (ngay trạm không lưu).
 
Những ngày này chúng tôi chứng kiến dòng người có liên hệ mật thiết với Mỹ và thân nhân họ được máy bay Mỹ di tản khỏi VN.
Tôi cũng biết rằng trước sau gì chúng tôi cũng sẽ di tản, vì vậy những ngày sau đó tôi không về nhà (nhà khu chợ Nguyễn Văn Thoại Tân Bình, gần Phi trường TSN) mà ăn ngủ trong Phi trường luôn, đêm đến ngủ ngay trong tàu hoặc dưới bụng chiếc Chinook.
 
Đúng là số tôi đen đủi, sau mấy ngày không về thăm nhà, chiều ngày 28/04/1975 tôi định chạy về thăm nhà chốc lát rồi sẽ vô lại Phi trường ngay, nhưng về vừa đến ngã 4 Bảy Hiền thì Phi trường bị đánh bom !
Phi trường đóng cửa, tôi không có cách nào vô lại căn cứ , nội bất xuất ngoại bất nhập, và rồi đành xuôi cho số phận !
 
Chiều 29/04/1975 lại 1 cơ hội khi 1 chiếc Chinook không biết từ đâu đến đáp tại khoảng đất trống (trước kia thuộc Saigon Depot nằm đối diện hẻm Tân Phước đường Nguyễn Văn Thoại, nay là Toyota Lý Thường Kiệt).
 
Khi chiếc Chinook đáp xuống cũng có nhiều người tìm cách leo qua bức tường rào trong đó có cả Ba, em trai tôi nhưng tất cả đều không thể vượt qua, chỉ duy nhất mình tôi không biết sức mạnh nào mà tôi đã vượt qua và leo lên được chiếc Chinook đó.
 
Nhưng rồi chiếc Chinook đó đã gặp nạn rớt tại gần kho xăng Nhà Bè (hết xăng), tôi đã thoát nạn khi quyết định không theo tàu (máy bay đáp xuống Nhà Thờ Đồng Tiến đón gia đình Pilot trường phi cơ) vì đoan chắc máy bay sẽ hết xăng khó mà có chỗ tiếp xăng an toàn.
 
Tôi đã suy đoán chính xác, và rồi những tháng ngày sau 30/04/1975 tôi làm gì, bị gì tôi đã kể trong những mẩu bài viết “Chuyện Giờ Mới Kể”.
Tôi muốn nhấn mạnh trong bài viết này chặng đường di tản từng chặng qua các tỉnh trong tháng 04/1975 của đơn vị chúng tôi và các đơn vị bạn hầu như không có giao tranh thậm chí tiếng súng còn hiểm, sự hỗn loạn chen chúc do chính mình tạo nên qua các chặng đường !
 
Họ thắng ta nhanh gọn hơn trong mơ họ tưởng, thắng bằng cái miệng tuyên truyền rỉ tai hơn là sức mạnh quân sự của họ.
 
Tôi nhớ lại thời gian đó khi từ Tây nguyên rút về các tỉnh ven biển Phú yên, Bình Định Qui Nhơn sau đó lại nghe tin chia Đất từ Nha Trang trở vào thế là Quân và Dân lại ùn ùn di tản về Nha Trang, khi về đến Nha Trang lại có tin chia đất từ Phan rang và rồi lại kéo nhau di tản đâu đánh đấm gì.
Và cứ như thế cho đến ngày kéo hết về Sải Gòn, thì số phận đã được an bài !
 
Kết Luận: Võ miệng vô cùng quan trọng, sức mạnh của cái miệng và truyền thông còn hơn cả sức mạnh quân sự !
Cho đến ngày hôm nay sức mạnh bằng cái miệng vẫn phát huy được tác dụng.
Thái Đoàn.
20/10/2023.

No comments: