Saturday, July 23, 2022

Người Lính Mũ Đen VNCH - Hoàng Nhật Thơ

15. NHỜ GIẢI PHÓNG...
14. NGÀY VỀ VĨNH VIỄN...NÁT TAN LÒNG...
13. “HỌC TẬP TỐT” NGHÌN THU VỀ TIÊN CẢNH...
12. BỐN BẢY NĂM RỒI...
11. ĐỪNG QUÊN...

   Read more »

 ----------------------------

57. Tôi Nợ Anh - Van Vu

Anh lớn lên … quê hương dày lửa khói,
Sách vở buồn … chữ nghĩa dở dang rơi,
Mực chưa vơi … gác bút … bước vào đời,
Trường nghiêng nắng … Ve ngân lời từ giã!
Mái trường yêu … áo thư sinh … gởi lại,
Những phương trình, hàm số ngỗn ngang vương,
Tấm bảng đen buồn im lắng trên tường,
Vết phấn trắng … học đường … bao kỷ niệm !
Nắng quân trường … tháng ngày dài huấn nhục,
Đêm di hành lạnh buốt dưới mưa rơi,
Da sạm đen … mầu nắng đổi cuộc đời,
Người lính mới … ca vang lời sông núi.
Anh bước đi hơn nửa vùng đất nước,
Treo cuộc đời trên đầu súng … mong manh,
Tấm poncho che hạnh phúc dân lành,
Bùn vương gót … thơm đồng xanh lúa mới.
Hai mươi năm … Anh chưa tròn giấc ngủ,
Vì đạn thù vẫn cày nát quê hương,
Bước quân hành … ngọn cỏ đọng giọt sương,
Anh dừng gót … hậu phương … hoàng hôn phủ.
Sông Bến Hải … lửng lơ buồn im lắng,
Chảy ngăn đôi … đau xót Mẹ Việt Nam,
Gót giày Saut in dấu nẻo quan san,
Ngăn cuồng vọng lan tràn từ phương Bắc.
Huế cổ kính … Kinh Đô Nam Quốc Việt,
Cầu Tràng Tiền nghiêng bóng nước Hương Giang,
Tết Mậu Thân … giặc đốt phá điêu tàn,
Chiếc cầu gãy … Anh bàng hoàng chua xót!
Ôi Quảng Trị … Cổ thành nghiêng đổ nát,
Máu của anh … từng viên gạch đỏ loang,
Anh hiên ngang dựng lại ngọn cờ vàng,
Cờ phất phới trên hằng ngàn xương trắng!
Phá Tam Giang lững lờ theo năm tháng,
Ngược xuôi giòng len rừng lá xanh xanh,
Lá hằn ghi … muôn vết tích quân hành,
Sông in bóng ngàn hùng anh nước Việt.
Đồi Charlie chiều rừng xanh bão lửa,
Nắng hạ buồn đưa tiễn cánh dù hoa,
Hè bảy hai (72) … bao tang trắng … lệ nhòa,
Anh gãy cánh … xót xa người ở lại.
Tống Lê Chân … pháo đạn thù bao phủ,
Sáu trăm ngày tử thủ … thức trắng đêm,
Chí hùng anh … đôi chân cứng … đá mềm,
Anh ngạo nghễ giữa muôn trùng quân giặc.
An Lộc Địa … chín mươi ngày rung chuyển,
Tám trăm ngàn đạn pháo … máu xương rơi,
Anh hiên ngang sừng sững với đất trời,
Anh vẫn sống với cuộc đời đáng sống!
Anh nổi trôi bồng bềnh trên sóng nước,
Mộng hải hồ … áo trắng giữ quê hương,
Trường Sa buồn … máu nhuộm đỏ đại dương,
Anh nằm xuống … tang thương lòng biển mẹ!
Lững lờ mây … xé trời nghiêng cánh sắt,
Anh tung hoành ngang dọc giữa không gian,
Giữ quê hương … diệt lũ cộng bạo tàn,
Giáng những trận kinh hoàng trên đầu giặc.
Màn đêm buông … những Kinh Kha thời đại,
Đang âm thầm trên đất giặc hiểm nguy,
Vì quê hương … anh nào có ngại gì,
Trai thời loạn … mấy người đi … trở lại …
Hai mươi năm … Anh miệt mài đi mãi,
Chưa một lời than thở … kiếp chinh nhân,
Máu tuôn rơi … thịt nát … không ngại ngần,
Vì Tổ Quốc … chưa một lần buông súng.
Tháng Tư Đen … Ngày Ba Mươi … gãy súng,
Giặc Hồ vào … máu nhuộm đỏ quê hương,
Đôi dép râu mang chủ nghĩa bạo cường,
Gieo tang tóc … xây thiên đường bằng máu!
Cuộc đời anh chôn vùi theo vận nước,
Người quyên sinh tuẩn tiết với non sông,
Hồn lửng lơ nhìn đất mẹ … đau lòng,
Khóc nước Việt chìm trong giòng huyết lệ!
Kẻ sa cơ ngẩng cao đầu bất khuất,
Nơi pháp trường … trước mũi súng cộng nô,
Anh hiên ngang đả đảo lũ giặc hồ,
Rồi gục ngã theo cơ đồ mệnh nước!
Người ở lại … chuỗi ngày dài lao lý,
Trong gông cùm, tra tấn … máu thịt rơi,
Ôi đớn đau … đói khát … thân rã rời,
Anh uất hận lìa đời trong ngục tối!
Kẻ lết lê bên lề của cõi sống,
Tấm thân tàn nương trên mảnh mo cau,
Nửa đôi chân … vết thương rỉ máu đào,
Tháng Tư đến … lệ trào trong giấc ngủ!
Loài quỷ đỏ trả thù trên xác chết,
Nghĩa trang buồn … chúng tàn phá tan hoang,
Xác thân anh trong cát bụi thời gian,
Giờ trơ trọi mảnh xương tàn … mưa nắng!
Người còn sống giống như người đã chết,
Khác nhau chăng … một xác chết biết đi,
Mất quê hương … Anh còn lại những gì …
Ngoài kỷ niệm khắc ghi vào quân sử!
Ba mươi bốn năm … lạc loài viễn xứ,
Đếm tháng ngày trên những bước lưu vong,
Tôi nợ Anh … nghe ray rức trong lòng,
Vong Quốc Hận … sục sôi giòng máu nóng!
Tôi nợ Anh … nhịp quân hành rộn rã,
Ánh đuốc thiêng … khúc hát khải hoàn ca,
Tôi nợ Anh … nợ nước với thù nhà,
Món nợ đó … Tôi thề sẽ phải trả …
Món nợ đó … Tôi thề sẽ phải trả …
Trả cho Anh và Tổ Quốc Việt Nam
Nguồn Sài Gòn Xưa. ( Tác giả Hoàng Nhật Thơ)


56. NÊN NGÀY NAY...
Người Lính chiến sau ngày tàn lửa khói
Ngỡ về quê được vui sống bình yên
Được chăm lo săn sóc người mẹ hiền
Được vui thú điền viên làng quê mẹ
Ai ngờ đâu...ngày lên đường lặng lẽ
Đi “học tập” một tháng sẽ được tha
“Cải tạo” tốt...sẽ được trở về nhà
Đi “cải tạo” ...thời gian xa biền biệt
“Bên thắng cuộc” đã âm mưu tận diệt
Những người “bên thua cuộc” chiến tranh
Trong những trại tù dựng giữa rừng xanh
Rừng thay lá bao lần...anh biền biệt
Một tháng học...là chia tay Vĩnh biệt
Anh vùi thây nơi “cải tạo” rừng hoang
Hoặc đêm khuya bị gọi...anh bàng hoàng
Một loạt súng...đoàng...đoàng...anh gục ngã
Có những anh cạn mồ hôi vất vả
Nơi công trường lao động...kiệt sức trai
Bọn cộng nô đày đọa nát hình hài
Rồi ngã bệnh...thở dài nằm chịu chết
Ôi “giải phóng”...cả miền Nam chịu chết
Lính lao tù...dân chết đói...nhăn răng
Nơi khổ sai “Kinh Tế Mới” đồng hoang
Người vượt biển kinh hoàng liều bỏ nước
Ngày Ba Mươi...ngày tang thương nước Việt
Ngày “giải phóng”...Đảng tận diệt miền Nam
Nên ngày nay đất nước Việt điêu tàn
Trong chủ nghĩa thiên đàng của cộng sản
12-15-21
Hoàng Nhật Thơ
------------------------

 

55. Người Lính VNCH & Vành Khăn Tang Tổ Quốc
Cuộc chiến Việt Nam trên mặt trận quân sự thật sự chấm dứt lúc 1:15 trưa ngày 1-5-1975 sau khi Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn, tỉnh trưởng, kiêm Tiểu Khu Trưởng Chương Thiện cùng các chiến sĩ dưới quyền bị sa vào tay giặc. Trước đó một ngày, tức là vào lúc 10:30 sáng ngày 30-4-1975, TT Dương Văn Minh kêu gọi các đơn vị, các cấp thuộc QLVNCH buông súng, sau này cũng có người gọi ông Dương Văn Minh là Tổng Thống “vi hiến.” Trong phạm vi bài viết này, tôi không bàn về hai chữ “vi hiến” hay hợp hiến, mà tôi chỉ nhắc lại giờ phút lịch sử sang trang máu, để cùng chia sẻ niềm đau thương dân tộc và “Vinh Danh-Tưởng Niệm-Tri Ân” những Người Lính VNCH.

Sau lời kêu gọi buông súng của ông Dương Văn Minh, một số Đơn Vị Trưởng và cấp Chỉ Huy vì không muốn người dân và thuộc cấp phải đổ máu trong giờ thứ 25, nên đã ra lệnh kéo mảnh vải trắng lên ngọn cờ tại đơn vị, chấp nhận chấm dứt chiến tranh. Từ ngày đau thương đó đến nay đã 47 năm, mảnh vải trắng đó bị xem là lá cờ đầu hàng. Không, VNCH bị bán đứng chớ Người Lính VNCH không thua; Miền Nam Việt Nam bị Cộng Sản cưỡng chiếm, nhưng Người Lính VNCH không đầu hàng. Người Lính VNCH chẳng những can trường để chiến thắng mà còn can trường ngay cả trong chiến bại.

Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Thiếu Tướng Phạm Văn Phú, Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng, Chuẩn Tướng Trần Văn Hai, Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ, Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn đã hãnh diện và hiên ngang thay mặt cho toàn thể QL/VNCH chứng minh điều đó. Người Lính VNCH không bao giờ thua hoặc đầu hàng Cộng Sản. Mảnh vải trắng được Người Lính VNCH trân trọng, nghiêm trang từ từ kéo lên đỉnh ngọn cờ, kèm theo hai dòng lệ nhạt nhòa trong ngày tang thương đó là “Vành Khăn Tang Tổ Quốc”!

Mùa Xuân đến rồi qua đi, để lại trong lòng người Việt tha hương một nỗi buồn man mác trên con đường viễn xứ... Tháng Tư lại đến, gợi nhớ trong chúng ta một Tháng Tư của 47 năm về trước... Một Tháng Tư mà cả một quân đội hùng mạnh, thiện chiến nhất Đông Nam Á phải tan hàng vì sự phản bội của đồng minh, một quân đội bách chiến, bách thắng bị trói tay trên bàn cờ chính trị thế giới; Một Tháng Tư mà cả quê hương Việt Nam bị Cộng Sản nhuộm đỏ bằng máu của Quân Dân Cán Chính VNCH; Một Tháng Tư mà cả một dãy giang san Việt Nam hoa gấm bị bọn Cộng Sản phá tan nát, nhận chìm trong máu và nước mắt của 90 triệu dân Việt trong suốt 47 năm qua. “Tháng Tư Đen 1975”...!
Ngược dòng lịch sử... Trong suốt chiều dài của cuộc chiến trên quê hương Việt Nam, Người Lính VNCH đã dâng hiến cả cuộc đời cho quê hương, Tổ Quốc, đem sinh mạng của mình đặt trên đường bay của đạn để hoàn thành danh dự, trách nhiệm mà Tổ Quốc đã giao phó: “Bảo Quốc-An Dân.”

Chúng ta không thể nào quên được hình ảnh Người Lính VNCH bước trên những đống gạch vụn đổ nát trộn lẫn xác đồng đội và giặc thù dưới từng cơn mưa đạn của địch quân giăng kín cả đất trời để cắm ngọn cờ chiến thắng trên Cổ Thành Quảng Trị vào ngày 16-9-1972; Hình ảnh của những Người Lính VNCH tiến lên trong lửa khói mịt mờ, những trận mưa pháo kinh hoàng của quân thù, máu chảy theo mỗi bước đi để chiếm lại từng tấc đất của quê hương, từng căn nhà góc phố cho người dân nơi thị trấn An Lộc vào Mùa Hè Đỏ Lửa 1972 ...

Người Lính VNCH gục ngã trên khắp các mặt trận lớn nhỏ, thân xác của họ nát tan trong đạn pháo của quân thù để cho đất Mẹ được an vui; Máu của họ tuôn chảy khắp nẻo đường đất nước thấm vào lòng đất Mẹ cho ruộng lúa xanh tươi hoặc một phần thân thể gởi lại trên chiến trường mục rã theo thời gian. Tất cả sự hy sinh đó là để bảo vệ hai chữ Tự Do cho Miền Nam Việt Nam.

Nhưng... đớn đau thay! Người Lính VNCH đã bị người bạn đồng minh phản bội, bức tử phải buông tay súng ngày 30-4-1975, để rồi bao nhiêu người đã tuẫn tiết chết theo vận nước, hằng ngàn người đã bị bọn Cộng Sản hành quyết ngay sau khi chúng cưỡng chiếm Miền Nam Việt Nam, hằng trăm ngàn Quân Cán Chính bị đưa vào 200 trại tù khổ sai, khắc nghiệt trên hai miền Nam Bắc, nhận lãnh sự trả thù đê tiện, hèn hạ bằng những cực hình tra tấn dã man, độc ác của bọn cộng sản vô thần khát máu, khoảng 165,000 đã chết trong các trại tù khổ sai, 65,000. Quân Cán Chính VNCH chết mất xác vì bị thủ tiêu.

Dòng đời lặng lẽ trôi thoáng qua đó đã 47 năm. Dù cát bụi thời gian có chôn vùi tất cả và mọi việc sẽ đi vào lãng quên, nhưng có những sự việc, hình ảnh sẽ mãi mãi trường tồn với thời gian, trơ gan cùng tuế nguyệt... đó là hình ảnh, sức chiến đấu phi thường và sự hy sinh cao cả của Người Lính VNCH.

Chúng tôi, những Người Lính VNCH nhắc lại dĩ vãng không phải để tiếc nuối một thời quá khứ vàng son, danh vọng. Đời Lính VNCH đầu đội trời quê cha, chân bước đi trên mảnh đất mẹ, đôi vai gầy bé nhỏ gánh vác cả giang san, lưng mang balô trĩu nặng tình yêu quê hương dân tộc, đối diện với cái chết từng giây, từng phút; Đường hành quân trong rừng sâu, núi thẳm cả tháng không thấy ánh nắng mặt trời, đôi giày trận chưa hề được tháo ra một lần, nuốt vội vã những buổi cơm gạo sấy dưới cơn mưa tầm tã rồi tiếp bước quân hành.

Cuộc đời của Người Lính như thế thì đâu có gì là vàng son, danh vọng... Nếu có danh vọng chăng là chúng tôi hãnh diện và tự hào được khoác vào mình bộ quân phục của QLVNCH; Vàng son của Người Lính là đem máu xương để đổi lấy sự thanh bình cho quê hương đất mẹ.

Chúng tôi nhắc lại dĩ vãng để cho những thế hệ trẻ sau này hiểu rõ về một quá khứ bi hùng, sự hy sinh của Người Lính VNCH.

Nhờ những sự hy sinh đó mà chúng ta còn được hít thở bầu không khí tự do hôm nay; Chúng tôi cũng muốn cho thế hệ trẻ đang sống trong nước hiểu rõ về tánh nhân bản và chính nghĩa của Người Lính VNCH. Người Lính VNCH không phục vụ cho bất cứ đảng phái, tổ chức hay cá nhân nào, Người Lính VNCH đi chiến đấu với một trách nhiệm và lý tưởng duy nhất “Bảo Quốc-An Dân.” hy sinh vì dân tộc.

Có một số người thiển cận đã đổ hết trách nhiệm lên Người Lính VNCH về quốc nạn 30-4-1975, cũng có nhiều cấp chỉ huy, lãnh đạo đã đứng ra nhận lãnh trách nhiệm này. Nếu nói như thế thì tội cho Người Lính VNCH quá! Người Lính VNCH đã làm hết sức của mình.

Người Lính VNCH dù không còn đầy đủ vũ khí, đạn dược và đã bị người bạn đồng minh bỏ rơi, nhưng họ vẫn tiếp tục chiến đấu trong đơn độc với tỷ lệ một (1) chọi sáu (6) tới giờ thứ 25 của cuộc chiến. Cuối cùng vì quân lệnh, vì kỷ luật của quân đội mà Người Lính đành nghẹn ngào buông tay súng! Người Lính đã làm tròn trách nhiệm mà Tổ Quốc giao phó. Một bằng chứng hùng hồn và cụ thể là không có một mảnh đất nào của Miền Nam Việt Nam bị Cộng Sản chiếm mà Người Lính VNCH không lấy lại được trong 20 năm chinh chiến.
Nếu Miền Nam Việt Nam chế tạo được vũ khí, đạn dược, chiến đấu cơ, chiến hạm và các phương tiện thiết bị chiến tranh, thì đừng nói chi là bọn Cộng Sản Việt Nam, mà trên thế giới này khó tìm ra được một quân đội nào được xem là đối thủ của QLVNCH.
Trong thời chiến, Người Lính VNCH là người chịu nhiều gian nan, cực khổ và hiểm nguy nhất, nhưng họ lại là những người bất hạnh, tang thương nhất sau cuộc chiến.

Những Người Lính VNCH may mắn đến được bến bờ tự do từ những ngày hỗn loạn cuối Tháng Tư Đen cho đến những chuyến vượt biển kinh hoàng, những chuyến bay ra đi theo diện H.O hoặc chương trình đoàn tụ. Dù họ ra đi bằng phương tiện hay diện nào đi nữa, không phải là họ sợ hoặc trốn chạy cộng sản. Họ ra đi với một lý do duy nhất “Người Lính VNCH không đội trời chung với Cộng Sản.”

Người Lính VNCH buông súng chấm dứt cuộc chiến trên mặt trận quân sự để chuyển qua một mặt trận mới trong cuộc chiến mới. Đó là mặt trận chính trị trong cuộc chiến “Nhân Bản,” cuộc chiến nhân bản này chỉ có một trận chiến duy nhất và sẽ là trận thư hùng cuối cùng, chúng ta dùng Lá Cờ Vàng Chính Nghĩa khai tử, bôi xóa vĩnh viễn ĐCSVN trong dòng lịch sử dân tộc Việt Nam nói riêng và dòng lịch sử thế giới nói chung.
Cho đến ngày hôm nay, 47 năm sau cuộc chiến, Người Lính trẻ nhất của QLVNCH cũng đã trên 60 tuổi... những cấp chỉ huy, lãnh đạo thì sương tuyết đã phủ trắng mái đầu.

Những Người Lính VNCH bây giờ mắt đã yếu, thân thể không còn khỏe mạnh, tráng kiện như ngày xưa, nhưng ý chí và lý tưởng của họ vẫn không phai sờn theo dòng thời gian nghiệt ngã của tạo hóa, dù họ đang sống ấm no nơi xứ lạ quê người, họ vẫn đem những chuỗi ngày còn lại đóng góp công sức vào công cuộc đấu tranh giải thể bạo quyền Cộng Sản để mang lại sự tự do, hạnh phúc, ấm no cho 95 triệu người dân trong nước và những thế hệ mai sau.

Tất cả những sự hy sinh của Người Lính VNCH được trang trọng lưu vào trang sử của quê hương kèm theo bốn chữ mang đầy đủ ý nghĩa nhất “Tổ Quốc Ghi Ơn.”
Bốn mươi bảy năm chỉ là một thoáng so với thời gian vô cùng tận của tạo hóa, nhưng lại là chuỗi ngày dài đau thương của dân tộc Việt. Bao năm qua, vết thương cũ hầu như chưa một lần khép kín nhưng đau buồn thay... Những hình ảnh kinh hoàng, hoang mang, sợ hãi chen lấn nhau trong những ngày cuối “Tháng Tư Đen” khi giặc tràn về thành phố; Những hình ảnh vượt biển cả chống chọi với phong ba bão táp, trực diện với thần chết để đi tìm hai chữ “Tự Do” hầu như đã phai mờ trong lòng của một số người; Cuộc sống cơm no, áo ấm nơi xứ lạ đã làm cho họ quên ngày đại tang của quê hương;

Họ đã đem cuộc sống vật chất xa hoa nơi đất khách phủ lấp đi sự hy sinh cao cả của Người Lính VNCH. Họ đã thờ ơ, lãnh đạm với sự tan nát của Quê Hương cùng với sự khổ đau, tang tóc của 95 triệu người dân trong nước. Tàn nhẫn hơn nữa là họ đã quay về quỳ mọp bắt tay hợp tác với giặc, những kẻ đã từng sát hại thân nhân của họ và truy đuổi họ vào con đường chết... Hỡi ơi...!

Xin đừng vứt bỏ hai chữ “Quốc Hận” bên lề đường viễn xứ.

Xin đừng nhẫn tâm đâm thêm một nhát dao nữa vào lưng những Người Lính VNCH đang ôm nỗi quốc hờn lưu vong biệt xứ hoặc đang lê lết cuộc đời tăm tối, tang thương trên quê hương Việt Nam. Xin đừng phản bội những người đã gục ngã, những người đang nằm trong lao tù vì công cuộc đấu tranh giải thể bạo quyền CSVN. Hãy đóng góp công sức, góp một bàn tay cho công cuộc đấu tranh này sớm thành công.
Xin đừng để con đường viễn xứ mỗi ngày mỗi dài thêm.
Tác giả: "Mũ Đen” Hoàng Nhật Thơ
 

54. CON HỨA VỀ...
Cơm nước xong...vùng dừng quân nhạt nắng
Con vội vàng viết đôi chữ về thăm
Cha mẹ già nơi hậu phương xa xăm
Chúc ba mẹ an lành và mạnh khỏe
Mong ba mẹ hiểu cho lòng con trẻ
Vì quê hương hiến tuổi trẻ đời trai
Bước chinh nhân trong lửa khói miệt mài
Mong đất mẹ hết u hoài lửa khói
Quê hương mẹ vì đâu mà nên nổi
Ôm nhục nhằn ngày đêm đạn pháo rơi
Đạn pháo giặc đã cướp bao mạng đời
Của miền Nam dưới bầu trời nhân bản
Tội ác đó từ chủ nghĩa cộng sản
Hủy diệt người con dân của miền Nam
Để dựng xây một chủ nghĩa vô thần
Trên thiên đàng chỉ máu và nước mắt
Con sẽ về khi giặc thù biến mất
Trên quê hương...trả lại sự bình an
Con sẽ về trong rực rỡ cờ vàng
Cùng toàn dân khúc Khải hoàn vui hát
Thư đã dài...con xin phép dừng bút
 Kính song thân luôn mạnh khỏe bình an
Con hứa về trong giờ phút huy hoàng
Bên ba mẹ...hết điêu tàn đất nước.
10-14-22
Hoàng Nhật Thơ
 
 53. GIẾT NGƯỜI...BẢO VỆ
Giết người diệt khẩu...chưa an tâm
Đốt luôn vật chứng...đêm âm thầm
Bảo vệ thủ phạm yên giấc ngủ
Sao bác tổng Lú vẫn lặng câm
Tụi nó coi Lú như con kẹt
Nên nó tung hoành...Lú sợ câm
Lú ơi...mau dẹp lò lửa đó
Hoặc là đem đốt thằng Tô Lâm
Tô Lâm chúa trùm lũ sát thủ
Nó huấn luyện thành đám côn an
Tự tung tự tác quyền sinh sát
Giết người...Bảo vệ lãnh đạo ăn...
10-15-22
Hoàng Nhật Thơ
 
52. ĐỜI LÍNH CHIẾN...
Bữa ăn lính...cơm chan canh... nuốt vội
Rồi lên đường cho kịp lội hành quân
Bước quân hành...anh không dám nghỉ chân
Khi đất nước, người dân còn thống khổ
Vì quê hương...anh ngại chi cực khổ
Đêm băng rừng...ngày vượt núi hiểm nguy
Trai thời loạn...tử sinh...anh xá gì
Đời lính chiến...có chi là gian khổ
10-17-22
Hoàng Nhật Thơ
 
51. NẶNG TÌNH QUÊ...
Nặng tình quê...anh miệt mài đi mãi
Đi đêm ngày để canh giữ quê hương
Bảo vệ dân được yên giấc đêm trường
Cho trẻ thơ nơi học đường vang tiếng
Vì quê hương...anh trọn đời dâng hiến
Tuổi thư sinh nặng tổ quốc trên vai
Thương quê hương lửa khói dặm đường dài
Quên cực khổ...anh miệt mài sương gió
Là chinh nhân...anh ngại gì gian khó
Mong quê hương, dân tộc được bình yên
Những ưu tư không hằn trán mẹ hiền
Nụ cười mẹ xoá ưu phiền lửa khói
Ngày ra đi...nhớ những lời mẹ nói
Diệt thù lập công cho xứng đời trai
Gác Tình nhà...nợ nước nặng đôi vai
Tròn trách nhiệm...mai này con trở lại
Nhớ ngày xưa...tuổi thơ con vụn dại
Lỗi lầm gì...con xin mẹ thứ tha
Giờ trưởng thành...con phải sống xa nhà
Vì quê hương...xa mẹ già yêu mến
Những địa danh...con chưa lần đi đến
Mà giặc thù đã in dấu xâm lăng
Dấu dép râu tàn bạo bước hung hăng
Gây máu lửa chính là thằng việt cộng
10-17-22
Hoàng Nhật Thơ
 
50. QUÊN SAO ĐƯỢC...
Đoạn đường vắng âm thầm em lẻ bước
Giọt mưa rơi hay lệ ướt mi em
Buồn...thương nhớ những ngày tháng êm đềm
Vì anh bước bên thềm vui duyên mới
Em ra sao trong những ngày tháng tới
Lãng quên nhanh hay mãi nhớ về anh
Em hờn giận...anh Âu yếm dỗ dành
Rồi một lần em mất anh mãi mãi
Nén lòng đau...em bậm môi rướm máu
Thương chúc anh hạnh phúc đến ngàn sau
Rồi chiều nao khi vệt nắng ngả màu
Anh có nhớ mối tình đầu thuở trước
Dù vỡ tan...em tháng ngày nguyện ước
Anh trọn đời vui hạnh phúc bình an
Còn riêng em về nhặt lá thu vàng
Đau kỷ niệm...nát tan nhoà dĩ vãng.
Em dặn lòng...lòng ơi cố quên lãng
Nhưng...anh ơi...quên sao được mà quên
Hình bóng anh trong em...mãi bồng bềnh
Quên sao được...lệ chênh vênh chờ vỡ...!
8-2-22

 
49. GOM THỜI GIAN....
Gom thời gian mang đến tình yêu thương
Thăm chiến hữu một thuở trên chiến trường
Đời trai trẻ một thời trong lửa khói
Ngăn quân thù khát máu...giữ quê hương
Các bạn không may mất phần thân thể
Tôi cũng đớn đau gãy súng tang thương
Nghẹn trong ngấn lệ vui ngày tao ngộ
Trong những ngày giặc chiếm mất quê hương
Ta cùng chung nỗi đau “bên thua cuộc”
Bạn ôm nỗi hận hít thở bụi đường
Tôi thân gãy súng...vết hận mãi vương
Mơ một ngày mai quê mẹ tươi sáng
Cùng hát lại khúc ca thuở thao trường
Cờ bay trên thành phố thân yêu ấy
Sài Gòn tên gọi...thành phố yêu thương
Lá cờ vàng tung bay vạn nẻo đường.
8-2-22

 
48. ĐƯỜNG TRẦN KẾT NỐI...
Đường Trần kết nối mãi bên nhau
Từ buổi tóc xanh đến bạc đầu
Chàng đi chinh chiến...em trông ngóng
Từ bình minh đến nắng ngả màu
Rồi khi mất nước...chàng “cải tạo”
Em quyết chờ chàng trong nỗi đau
Tháng ngày lưu vong nơi đất khách
Nắng ngả hoàng hôn vẫn bên nhau
Kính tặng anh chị Nguyễn Hữu Chế
8-2-22

 
47. HAI NỖI KHỔ..,MỘT CON ĐƯỜNG VONG QUỐC...
Hai chiến hữu tha hương hội ngộ nhau
Trên đất khách...khi bạc trắng mái đầu
Một thuộc cấp...đôi chân không còn nữa
Một tổng tư lệnh...cùng chung niềm đau
Người thuộc cấp...đôi chân gởi quê mẹ
Trong trận chiến...ghi danh mãi ngàn sau
Cuối cuộc chiến...tổng tư lệnh mất cả
Mất quê hương, dân tộc...ôm hận đau
Bước lưu vong...xứ người cùng tao ngộ
Hàn Uyên trao đổi vài chuyện quê hương
Khác địa vị nhưng chung nhau chiến trường
Vì vận nước nên chung đường vong quốc
Ngăn dòng lệ, kềm lòng không bật khóc
Nhưng lệ tràn ngập lòng của cả hai
Hai mươi năm chinh chiến...vạn dặm dài
Tàn cuộc chiến...u Hoài sầu mắt mẹ...
Những năm dài...người thuộc cấp lặng lẽ
Trên xe lăn...xứ lạ nhớ quê hương
Tổng Tư Lệnh buồn đau nuốt đoạn trường
Hai nỗi khổ...một con đường vong quốc...
Kẻ trước, người sau...đều về lòng đất
Nơi cõi xa...một nơi chốn bình an
Nguyện quê hương ngày rực rỡ cờ Vàng
Mừng dân Việt khúc khải hoàn vang dội.
8-2-22

 
46. CÙNG CHUNG TỔ QUỐC...QUẤN TANG SẦU...!
Đường đời...chiến hữu gặp lại nhau
Giọt lệ rưng rưng...khoé mắt sầu
Người thì tàn phế...người nguyên vẹn
Gặp nhau trong cảnh ngộ đớn đau
Người mất đôi chân một trận chiến
Người còn nguyên vẹn cũng thương đau
Một ngày Ba Mươi...buồn gãy súng
Cùng chung tổ quốc quấn tang sầu...!
8-1-22

 
45. NGÂM RƯỢU...ĐẢNG UỐNG...
Trăm năm trồng người ... đạt đỉnh cao
Muốn thì tè bất kể nơi nào
Bác trồng người bị bệnh nhiều thế
Toàn bệnh tiểu đường...thấy sao sao
Bệnh này nan y không thuốc trị
Chỉ ở thiên đường lũ đỉnh cao
Bệnh này còn cách cắt làm thuốc
Ngâm rượu...Đảng uống trị ho lao...
8-1-22

 
44. TUỔI GIÀ, CHÂN MÕI...
Thắm thoát một năm nữa trôi qua
Hoàng hôn ngả nắng...thêm tuổi già
Chân còn buồn bước đường vong quốc
Biết còn có ngày về quê cha
Gần nửa thế kỷ...đâu phải ngắn
Tuổi già, chân mõi...đường thêm xa
Chỉ mong buồng phổi còn hơi thở
Trở về cố quốc ...hết bôn ba...
8-1-22

 
43. VÌ ĐẤT NƯỚC...
Người pháo thủ phơi mình dưới nắng cháy
Hay những đêm pháo giặc như bão giông
Anh ngại gì...quyết giữ lấy non sông
Dù máu anh loang đỏ lòng đất mẹ
Hai mươi năm...anh âm thầm lặng lẽ
Bước đêm ngày để bảo vệ quê hương
Dù mai đây...anh ở lại chiến trường
Thân thể anh là thịt xương tổ quốc
Lính miền Nam thề “Vong Thân Vị Quốc”
Tháng năm dài khoác thân mãnh chinh y
Vì quê hương, dân tộc...anh ngại gì
Dù những lần anh đi vào tử địa
Vì đất nước...anh trọn câu trung nghĩa
Trung với Nước..trọn tình nghĩa quân dân
Vì Cả hai...anh bước chẳng ngại ngần
Dù chinh chiến...anh bao lần đổ máu...
Anh còn đây khi quê hương loang máu
Quyết đập tan cuồng vọng lũ xâm lăng
Anh quyết tâm giữ vững ngọn cờ vàng
Cờ chính nghĩa của miền Nam nhân bản.
8-1-22

 
42. GÓC ÁO HỞ HÔNG...
Góc áo hở hông...ngộp thở đời
Lữ khách ngơ ngẩn bước chơi vơi
Văn nhân, thi sĩ quên chử nghĩa
Thơ thẩn rối lòng...bút đánh rơi
Đất trời nghiêng ngả vì góc ấy
Thế nhân điên đảo...lòng rối bời
Xin người cho góc áo hở mãi
Nghiêng cả càn khôn...lửng lơ trời.
8-1-21

41. MỘT LẦN THÔI...
Anh lần mò cuộc đời trong bóng tối
Bằng đôi tay đã mất hai bàn tay
Cặp mắt chỉ thấy màn đêm không ngày
Anh gởi lại trong tháng ngày chinh chiến
Trúng pháo giặc phủ trùm một trận chiến
Anh trở về trên trực thăng tải thương
Kể từ đó anh xa hẳn chiến trường
Lệ rơi đẫm chiếc giường trong bệnh viện
Ngày Ba Mươi...giặc tràn Quân Y Viện
Chúng đánh đập xua đuổi thương bệnh binh
Chúng chửi bới xua đuổi chẳng chút tình
“Bên thua cuộc” người thương binh bất hạnh
Lũ giặc Hồ...lũ giặc vô nhân tánh
Báng súng đánh phủ đầu...”hoà hợp” đây
Người thương binh nuốt lệ ngậm đắng cay
Sống lê lết những tháng ngày sau đó
Bốn Bảy năm rồi...hỡi lũ giặc đỏ
Bây vẫn còn thù hận người miền Nam
Hãy nhìn kỷ những việc chúng bây làm
Đất nước Việt ngập tràn màu tang tóc
Người dân Việt còn lệ nào để khóc
Khóc quê hương, dân tộc quá lầm than
Trên mãnh đất...chúng bây gọi “thiên đàng”
Thiên đàng máu dưới chân tư bản đỏ
Thương binh “Nguỵ” lê cuộc đời đây đó
Trong màn đêm cố nuôi sống tấm thân
Có khi nào bây nghĩ đến...dù một lần
Một lần thôi để gọi là hoà giải....
8-1-22

 
40. KÝ ỨC TRÀN VỀ...
Người tù thế kỷ...chiếc xuồng con
Phần nào ký ức bị hao mòn
Những năm cùm giam...tù cộng sản
Tra tấn, tù đày...thân héo hon
Thầm lặng tháng ngày tâm đau nhức
Ngày xưa thân ái...mất đâu còn
Hàng ngày thả xuồng trôi lặng lẽ
Ký ức tràn về...khóc nước non.
8-1-22

 
39. NGƯỜI VỢ LÍNH...
Người vợ lính....những cánh hoa thời loạn
Thay mặt chồng...phụng dưỡng đấng song thân
Tròn trách nhiệm...chồng an tâm hành quân
Dạy dỗ con trở nên người hữu dụng
Đêm thao thức...pháo từ xa vọng đến
Cầu nguyện...chồng được vạn sự bình an
Dù hậu phương...cực khổ...em chẳng màng
Chỉ mong chàng bình an nơi hỏa  tuyến
Thức tàn đêm...em đếm thầm từng tiếng
Tiếng đàn lòng gõ nhịp lướt thời gian
Chờ anh về trong chiến thắng vinh quang
Trong đoàn quân...cờ vàng bay ngạo nghễ
Nhớ ngày xưa...hai đứa cùng ước thệ
Nguyện thủy chung...tình bền vững không phai
Dù anh đi chinh chiến ...bước miệt mài
Em hậu phương...tháng ngày dài son sắt
Tháng Tư Đen...anh máu trào khoé mắt
Em dật dờ quặn thắt cõi lòng đau
Anh rừng sâu “cải tạo” trắng mái đầu
Em tần tảo... thân dãi dầu mưa nắng
Để nuôi con... thăm anh nơi rừng vắng
Sống ngày đêm với tra tấn cùm gông
Anh gãy súng...tan nát cả non sông
Ngày thăm nuôi...hai đứa lòng ngập lệ
Thoáng mười năm...thời gian qua thật lẹ
Ngày ra tù...anh về buổi chiều mưa
Em bàng hoàng...nhìn anh...người ngày xưa
Lời nghẹn nói...khi lòng vừa ngập lệ
Đảng “khoan hồng”...nên thân anh tiều tụy
Ốm trơ xương...chống chọi với thời gian
Mười năm tù...anh cố giữ hơi tàn
Để gặp lại người bạn vàng muôn thuở
“Bên thua cuộc”....uất hận trong hơi thở
Chôn cuộc đời bên rẩy sắn luống khoai
Hạnh phúc bên nhau...quên tháng năm dài
Mong một ngày mai tương lai tươi sáng
Chương trình H.O...tin vui rực sáng
Ngày rời quê...ánh mắt thoáng niềm đau
Nhìn quê mẹ...xanh xanh ngát một màu
Giờ từ giã...vì anh “bên thua cuộc”
Anh mất cả...quê hương... người thân thuộc
Chỉ còn em...người vợ tấm lòng son
Vẫn thủy chung...nuôi dạy những đứa con
Những năm dài...anh mỏi mòn...”cải tạo”...
7-31-21

 
38. CHỜ MỘT NGÀY VUI HÁT KHẢI HOÀN...
Người tù thế kỷ vác cây đàn
Đàn đứt dây khi vận nước tan
Chờ ngày hoa tự do nở lại
Nối lại dây đàn...hát ca vang
Ngày ấy không còn bao lâu nữa
Chờ đợi...ẩn thân chốn rừng hoang
Đêm ngày gom góp dòng nhạc cũ
Chờ một ngày vui hát Khải hoàn.
7-31-22

 
37. CỦ CẢI PHƠI...
Số anh nghèo khổ đến cuối đời
Vì anh thờ thằng sếp dân chơi
Chơi dơ chơi đểu và chơi chạy
Đảng phơi xác nó (cho) dân chửi chơi
Chắc anh không có nhiều tuổi đảng
Để làm quan lớn nằm ăn chơi
Không xe, không gái, không biệt phủ
Không tiền chỉ còn củ cải phơi..
7-31-22

 
36. NGĂN DÒNG NƯỚC MẮT...
Kỵ binh...hú tiếng...mấy chàng
Từ ngày đứt xích tan hàng năm xưa
Tìm trong ký ức lưa thưa
Bao kỷ niệm cũ đong đưa tháng ngày
Nhớ dĩ vãng...khoé mắt cay
Con đường chinh chiến tháng ngày bên nhau
Thời gian nhẹ lướt qua mau
Thằng nào tóc cũng pha màu muối tiêu
Thằng thì chân bước liêu xiêu
Tìm nhau lúc tuổi về chiều ủi an
Hàn huyên tâm sự hỏi han
Những thằng bạn cũ giờ đang phương nào
Hỏi trong giọt lệ chực trào
Ngăn dòng nước mắt...lời chào bình an.
7-31-22

35. MỆNH NƯỚC, CƠ TRỜI...
Tổng thống miền Nam nước Cộng Hoà
Cuộc đời tận tụy với quốc gia
Ra đường...lính thương, dân quý mến
Được lòng dân chúng...trẻ đến già
Xin đừng trách ông...sau vận nước
Cùng bước lưu vong sống xa nhà
Mệnh nước, cơ trời...đành ngậm đắng
Quê người, xứ lạ...sống bôn ba...
7-31-22

 
34. MỚI NHÌN THOÁNG QUA...
Mới nhìn thoáng qua...muốn mất hồn
Nhìn lại xem kỷ...à hoàng hôn
Cỏ lau nghiêng ngả trên gò cát
Ấy thế xém chút em hết hồn
Thiên nhiên tạo quá muôn cảnh đẹp
Đừng nên nghĩ lệch...có được hôn
Xem kỷ rõ ràng rồi kết luận
Đừng vội nghĩ bậy...kẻo mất hồn.
7-30-22

 
33. NHỮNG MÃNH ĐỜI NGHÈO...
Những mãnh đời nghèo trên quê hương
Vì cuộc sống gặp nhau trên đường
Người phu xe, người bán bánh dạo
Sẻ chia trao đổi...vẹn  tình thương
Cùng là một kiếp...người mỗi ngả
Đi bộ, đạp xe...hít bụi đường
Dù nghèo nhưng sống đời thanh thản
Nhớ ơn người lính giữ quê hương...
7-30-22

 
32. TÀN PHIÊN GÁC...
Tàn phiên gác...về hầm...anh vội viết
Vài lời thăm vợ hiền với con yêu
Bảo con ngoan, học giỏi ba thương nhiều
Quê lửa khói...ba còn nhiều trách nhiệm
Tạm xa em, nhớ con...tình lưu luyến
Nhưng tình nào nặng hơn tình quê hương
Khi quê nhà lửa khói mọi nẻo đường
Anh quyết đem tình thương dâng quê mẹ
Đường quê hương...theo đoàn quân lặng lẽ
Canh giặc thù cho đất mẹ yên vui
Cho người dân an giấc say ngủ vùi
Không hoảng hốt kinh hoàng trốn pháo giặc
Anh trở về khi nào hết bóng giặc
Gia đình ta cùng dân khải hoàn ca
Tiếng cười vui rộn rã khắp mọi nhà
Mừng người lính quốc gia tròn trách nhiệm...
7-30-22

 
31. YÊN LÀNH AN GIẤC...
Dân nghèo miền Nam sống thảnh thơi
Tự do sinh sống nuôi cuộc đời
Nhân quyền được trọng đời thanh thản
Hít thở cuộc sống không nghẹn lời
Một chiếc xích lô...đời tự tại
Những lúc không khách...nằm nghỉ ngơi
Gió mát hiu hiu ru giấc ngủ
Yên lành an giấc giữa dòng đời
Chẳng có công an nào quấy rối
Cũng chẳng quan tham siết cuộc đời
Cuộc sống miền Nam là thế đấy
Chẳng ai áp bức...phải nghẹn lời.
7-30-22

 
30. GỐC CON BÒ VÀNG...
Hai sư quốc doanh...mặt tà gian
Tu ở chùa Đảng nơi thiên đàng
Cạo đầu theo lệnh ban tuyên giáo
Tụi nó là gốc con bò vàng...
7-29-22

 
29. ĐÍT CÓ GÂN...
Bác ơi...gái miền Nam đít có gân
Con vừa nhìn thấy...tâm đã bần thần
Gái miền Nam ăn gì...đít đẹp thế
Con nhìn lâu nữa...chắc con đứt gân
Ngày xưa chôn sống người dân xứ Huế
Theo lời Bác chúc Tết...Tết Mậu Thân
Ngày ấy say máu...con nào để ý
Cái đít có gân đẹp tuyệt trần
Đâu như gái Bắc theo Đảng “giải phóng”
Đít như phi đạo...ôi xấu vô ngần..,
7-29-22

 
28. LOA THẦN...
Ăn bánh vẽ...dân chửi lũ Đảng nổ
Không thời gian bày tỏ với người dân
Vì Đảng bận sáng chế những loa thần
Treo khắp lối xa gần...dân chửi tiếp
Làng xóm ơi...Đảng thông minh phát khiếp
Bật loa lên mờ sáng đến giữa đêm
Hiếp dâm lỗ nhĩ như sấm vang rền
Dân đang ngủ tung mền...dậy chửi tiếp
Loa Đảng nổ...thế giới nào theo kịp
Sự thông minh siêu việt của Đảng ta
Khỏi tốn công Đảng lặn lội từng nhà
Mà hiệu quả gấp ngàn lần miệng Đảng
Tội người dân sống những nước cộng sản
Đặc biệt là nước cộng sản Việt Nam
Đảng nổ đấy...nếu dân dám càm ràm
Đảng chụp mũ chống (người) thi hành công vụ
7-28-22

 
27. ƯỚC MƠ ANH...
Anh đã hiến cuộc đời cho đất nước
Gởi tay chân ở lại chiến trường xưa
Để bây giờ những ngày nắng đêm mưa
Ký ức anh đong đưa ngày tháng cũ
Đất miền Nam...anh đi gần muốn đủ
Từ địa đầu giới tuyến Quảng Trị yêu
Xuôi cực Nam...Cà Mau, đất Bạc Liêu
Anh góp máu ít nhiều cho tổ quốc
Trong một lần đuổi giặc...giữ tổ quốc
Anh bị thương khi tiến bước xung phong
Anh bất tỉnh...máu đỏ thắm non sông
Khi tỉnh lại...anh trở thành thương phế
Anh buồn bã giã từ đời quân ngũ
Sống đời buồn thân thể mất tay chân
Giọt lệ rơi theo ngày tháng qua dần
Cho đến ngày lũ khỉ rừng “giải phóng”
Mất quê hương...miền Nam mất sự sống
Anh xuôi đời theo số phận quê hương
Một lần đau...anh gãy súng chiến trường
Một đời đau...quê hương bị nhuộm đỏ
Tấm thân tàn lê cuộc đời đây đó
Sống qua ngày chờ đất nước đổi thay
Nuốt đắng cay hy vọng một ngày mai
Đất nước Việt thoát ngày dài tăm tối
Ước mơ anh khi tàn hơi thở cuối
Thấy cờ Vàng, chiến hữu trở lại đây
Lá cờ Vàng chính nghĩa phất phới bay
Bay ngạo nghễ trên quê hương nước Việt...
7-27-22
 
26. BUỒN KHÉP MI...LỆ ĐỔ...!
Một nón sắt mồ hôi vào đời lính
Gom tháng ngày huấn luyện đựng vào đây
Giọt mồ hôi tuôn đổ để đong đầy
Sức chịu đựng...thân này ôi tơi tả
Trăm hít đất...mồ hôi tuôn lả chả
Tẩy bụi đường ngoài kia bám vào thân
Gột rữa sạch...điểm tô nét phong Trần
Mệt ná thở...áo quần ôi đẫm ướt
Lưng ba lô, súng giơ cao nhảy xổm
Để đêm về nhức háng...ngủ còn mơ
Ngủ vài tiếng sáng dậy mắt còn mờ
Ra bãi tập người thẫn thờ chưa tỉnh
Huynh trưởng phạt...phải chấp hành nghiêm chỉnh
Không chần chờ, khiếu nại...thi hành ngay
Tháng ngày dài nhức mỏi cả chân tay
Súng cầm tay chạy đường dài oải quá
Gắn Alpa...rồi đến ngày mãn khoá
Vũ Đình Trường...quỳ xuống các sinh viên
Tân sĩ quan đứng dậy ôi oai nghiêm
Lãnh quai chảo đi mọi miền đất nước
Nối bước đàn anh...những người đi trước
Đi miệt mài cho tổ quốc an vui
Cho dân Nam không phải sống ngậm ngùi
Vì giặc đỏ lan tràn quê hương mẹ
Rồi bạn bè...thằng ra đi lặng lẽ
Thằng trở về...hiến tổ quốc đôi chân
Ngồi nhìn đời ngày tháng trên xe lăn
Mắt xa xăm...buồn khép mi...lệ đổ...!
7-26-22
 
25. NGÀN ĐỜI TRÒN MƠ...
Hạ về phượng thắm không gian
Nhớ về kỷ niệm giở trang thơ tình
Ngày ấy tuổi ngọc đôi mình
Ngõ yêu chung bước lời tình mến trao
Ngày tháng ấy vội qua mau
Quê hương khói lửa..,nghẹn ngào chia tay
Anh đi chinh chiến miệt mài
Hậu phương em đợi...ngày mai anh về
Ve sầu ngân khúc não nề
Mấy mùa phượng thắm...tái tê lòng này
Em mong em ước đêm ngày
Quê tàn lửa khói...sum vầy bên nhau
Rượu hồng pháo đỏ đẹp màu
Hoa đăng... lời chúc bên nhau trọn đời
Em cô dâu đẹp rạng ngời
Bên anh lính trẻ...ngàn đời tròn mơ
7-26-22
 
 
24. ƯỚC MƠ MẸ....
Mẹ trông con...nhìn phương trời xa thẳm
Ngày qua ngày...mẹ ngồi đợi nơi đây
Gió lạnh về giá buốt tấm thân gầy
Mẹ im lắng nhìn mây trôi lảng đãng
Mẹ đốc thúc con đi...đời tỵ nạn
Mãnh đất nào có hai chử tự do
Xa quê hương thoát cảnh sống trâu bò
Nơi đất nước ...trâu bò lên làm chủ
Từ con đi...mẹ hàng đêm mất ngủ
Mong con an lành nơi xứ người...xa
Thương nhớ con...mẹ khóc...cặp mắt loà
Thương đất nước...mẹ già hơn số tuổi
Xa quê hương...bận lòng chi tiếc nuối
Quê bây giờ đâu còn như ngày xưa
Đã nát tan khi lũ giặc mới vừa
Hô “giải phóng” ngày Ba Mươi năm ấy...
Trước khi chết...mẹ rất mong nhìn thấy
Lá cờ vàng ngạo nghễ trên quê hương
Bay phất phơ...phủ mát khắp nẻo đường
Ước mơ mẹ...đứa con thương hãy nhớ...
7-27-22
 
 
23. CÀ CHỚN, CÀ GIỰT...
Một tên cán ngố vào Nam sau khi miền Nam bị phỏng dái, hắn ta nổ ôi thôi khỏi nói :
-Ngoài Bắc của chúng ông cái gì cũng có...TV chạy đầy đường, cà REM ăn không hết phải phơi khô để dành mai mốt ăn.
Một người dân miền Nam hỏi :
- Thế ngoài Bắc mấy ông có cà pháo không ?
- Ô thiếu gì.
-Thế các ông có cà tô mát ((tomato)
-Cà đấy là cà gì hở. ?  Ông chưa hề nghe nói đến.
-Là cà chua đấy.
-Thì ra thế.
-Vậy chẳng hay miền Bắc các ông có cà chớn, cà giựt không ạ ?
-Ối giời ạ...,Ngoài Bắc chúng ông, tất cả đảng viên đều cà chớn, cà giựt cả. Mà Bác Hồ kính yêu của dân tộc ta là người CÀ CHỚN & CÀ GIỰT nhất ạ.
7-27-22
 
 
 
22. GIỌT NƯỚC MẮT...
GIỌT NƯỚC MẮT khóc quê hương đất mẹ
Nát tan hoang vì giặc chiếm năm xưa
Tháng ngày buồn sao cứ mãi đong đưa
Chợt ẩn hiện lưa thưa vừa lịm chết
GIỌT NƯỚC MẮT khóc cuộc chiến vừa hết
Khóc hùng anh thân phận kẻ sa cơ
Vào tù lao...ngày tháng mắt thẫn thờ
Đêm đêm ngủ mộng mơ ngày được thả
GIỌT NƯỚC MẮT khóc gởi về biển cả
Khóc những người gởi xác lòng đại dương
Và khóc cho người viễn xứ tha hương
Quãng đời cuối lê mòn đường vong quốc
GIỌT NƯỚC MẮT...khóc phận người vong quốc
Trên quê hương...nạng gỗ chống thương đau
Từ tuổi xanh khập khiễng đến bạc đầu
Khóc quê hương phủ một màu tang tóc
GIỌT NƯỚC MẮT còn giọt nào để khóc
Khóc dân Nam thân phận mất giang san
Lọt vào tay quỷ đỏ lũ thiên đàng
Khóc “giải phóng”...hoang tàn quê hương mẹ.
GIỌT NƯỚC MẮT...còn giọt nào lặng lẽ
Chờ một ngày rơi đón mãnh giang san
Rợp bóng mát...quê hương lá cờ vàng
Xoá hủy diệt cái thiên đàng cộng sản.
7-24-22
 
21. MẸ VIỆT NAM...
Mẹ Việt Nam nát lòng từ “giải phóng”
Nhớ thằng con tù “cải tạo” khổ sai
Chịu tra tấn đày đọa nát hình hài
Nước mắt mẹ chảy dài theo năm tháng
Đôi mắt mẹ lệ nhoà đêm thức trắng
Khóc thằng con gởi xác đáy đại dương
Mẹ đớn đau trăn trở bao đêm trường
Kể từ khi quê hương...giặc “giải phóng”
Đôi mắt mẹ đếm tháng ngày trông ngóng
Nơi xứ người con buồn tủi lưu vong
Tội những thằng con giòng giống Lạc Hồng
Ngày gãy súng lưu vong buồn xa xứ
Đôi mắt mẹ ngóng trông miền viễn xứ
Mong ngày nào con trở lại...mẹ vui
Xoá tang thương cho mẹ hết ngậm ngùi
Lau mắt mẹ...ngày vui của nước Việt
7-24-22

 
20. HÀNH TRÌNH CỰC KHỔ...
Hành trình cực khổ trở thành quan
Chín tháng quân trường quá gian nan
Ăn uống đứng đi trong khuôn khổ
Huynh trưởng phạt oan...chớ kêu oan
Kỷ luật thi hành không khiếu nại
Quân phong, quân kỷ...phải đàng hoàng
Mai này quai chảo đồng lấp lánh
Dù rằng chuẩn uý sữa cũng quan.
7-24-22
 
19. CHÁN CƠM THIÊN ĐÀNG,THÈM PHỞ TÂY.
Chán cơm thiên đàng, thèm phở Tây
Ăn phở thịt sống...chết tụi mày
Ăn phở xứ người ...sao bây quỵt
Chắc noi gương thằng cha già bây
Lần sau có thèm...ăn phở gói
Phở gói rẻ tiền lại toàn thây
Hoan hô lũ Đảng con bò đỏ
Dạy bây ăn phở quỵt quá hay
7-2-22
 
18. CHỨNG NHẬN BỆNH TÂM THẦN...
Đảng ơi mau chứng nhận bệnh tâm thần
Cho hai thằng ưu Tú bệnh hiếp dâm
Để  nó còn ưu tú đi quảng cáo
Cái gương đạo đức của thằng già dâm
Đừng để chậm trễ...chúng nó chửi rủa
Lũ Đảng kẹt gì sao chẳng quan tâm
Mau mau gởi giấy chứng nhận bị bệnh
Bệnh chung của Đảng...chứng bệnh âm thầm
7-4-22
 
17. KHÔNG NHẠT MÀU MÁU VIỆT...
Uống đi cô giọt nước tình quê mẹ
Uống đi rồi về chính nghĩa quốc gia
Đừng đi theo lũ việt cộng gian tà
Đừng gieo rắc xót xa lên mắt mẹ

Chúng tôi những người con yêu đất mẹ
Thời loạn ly làm lính giữ quê hương
Tôi và cô đối đầu trên chiến trường
Cô tù binh...tôi tình thương đối đãi
Không hận thù...lính miền Nam nhân bản
Đem tình người xoá bỏ những thương đau
Cô và tôi...người Việt da cùng màu
Bởi cộng sản mà lao vào cuộc chiến

Vì quê hương...tôi ngày đêm chinh chiến
Vì Bác, Đảng...cô khủng bố ngày đêm
Cô nào biết câu “máu chảy ruột mềm”
Cô chém giết cho vừa lòng Bác, Đảng
Cô lầm đường nên tin lời cộng sản

Giờ tù binh...ai thương xót cô đây
Đồng chí cô bỏ mặc...chạy xa bay
Cô nghĩ lại hãy quay về chính nghĩa
Dân Nam Việt đón cô bằng tình nghĩa
Không hận thù, không oán hận cô đâu
Dù xưa kia cô khủng bố, chặt đầu
Tha thứ hết...không nhạt màu máu Việt.
 
16. CHỜ RỒI ĐỢI...!
Ngày xa đó...tao, mày trên chiến địa
An Lộc buồn...mày tan nát đôi chân
Tao nhẹ hơn...vài miểng pháo vào thân
Tao cõng  mày nhanh chân giành sự sống
Tao cõng mày giữ cho mày mạng sống
Giao mày cho bệnh xá trị vết thương
Tao hối hả trở lại với chiến trường
Cùng đồng đội đánh giặc thù xâm lược
Lửa chiến tranh...lòng tao không lùi bước
Đi khắp nơi giữ yên ấm quê hương
Thân thể tao nhận thêm vài vết thương
Tao may mắn...tử thần từ chối rước
Ngày Ba Mươi...ngày đau thương cả nước
Súng rời tay theo quân lệnh tối cao
Cả quân đội gãy súng...máu lệ trào
Rồi từng thằng nghẹn ngào đi “cải tạo”
Sau vài năm trả nợ đời “cải tạo”
Tao trở về...một thân xác như ma
Nhìn quê hương...lệ trào lòng xót xa
Lạ tất cả...từng ngôi nhà, phố cũ
Tao, bè bạn...sống cuộc đời lam lũ
“Bên thua cuộc” nuốt hận ngậm đắng cay
Đời lang thang vất vả quên tháng ngày
Tao mất nước ngay trong lòng đất mẹ
Rồi một ngày tao gặp mày...trào lệ
Thằng bạn xưa Lê lết nuôi tấm thân
Tao cõng mày ngày ấy nát đôi chân
Giờ tàn phế lê thân từ “giải phóng”
Giờ bồng mày nương tựa nhau mà sống
Trong thiên đàng của lũ quỷ cộng nô
Lũ “giải phóng” tan nát cả cơ đồ
Biến quê mẹ thành nấm mồ thù hận
Tao bồng mày lang thang nuốt mối hận
Ngày qua ngày đói khổ trời nắng mưa
Miếng ăn tạm nuôi những kiếp sống thừa
Mòn mỏi đợi chiến hữu xưa trở lại
Chờ chiến hữu ngày xưa về mang lại
Lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ mến yêu
Chờ rồi đợi đã tàn bao nắng chiều
Mà người xưa mãi ra đi biền biệt...!
7-11-22

15. NHỜ GIẢI PHÓNG...
Nhờ giải phóng...dân không còn (bị) pháo kích
Đường quê hương...Việt cộng hết đắp mô
Hai bên đường không còn những nấm mồ
Vì khủng bố đặt mìn dân tan xác
Nhờ giải phóng...không còn lũ gian ác
Đêm về làng...ám sát thủ tiêu luôn
Không mò tôm, Trần trụi chết không hòm
Không khủng bố xóm làng thôn lửa cháy
Nhờ giải phóng...dân không còn bỏ chạy
Chạy sống chết...bỏ của chạy lấy thân
Để không phải làm con vật tế thần
Cho Việt cộng xây thiên đàng cộng sản
Nhờ giải phóng...thấy hoà bình phát chán
Lệ chan cơm ngao  ngán giải phóng ơi
Nhờ giải phóng nên dân nát cuộc đời
Quê hương mẹ đổi đời...chửi giải phóng...
7-11-22
 
14. NGÀY VỀ VĨNH VIỄN...NÁT TAN LÒNG...!
Tựa mòn song cửa đã bao đông
Mõi mòn thể xác đợi tin chồng
Từ ngày lọt bẫy đi “học tập”
Một tháng kéo dài mấy mùa đông
Dành dụm ít tiền bán khoai sắn
Tháng ngày mưa nắng bán hàng rong
Tìm đến trại tù nơi tử lộ
Mới biết chồng mình đã tử vong
Thành tâm khấn nguyện đào xương cốt
Đem về an táng...bão mưa giông
Quấn mãnh tang trắng...thành goá phụ
Đưa đám tang chồng...hòm trống không
“Đừng tin những gì cộng sản nói”
Nhìn kỷ nó làm...hỏi tin không...
Cái bẫy nó giăng “một tháng học”
Ngày về vĩnh viễn...NÁT TAN LÒNG...!
7-13-22
 
13. “HỌC TẬP TỐT” NGHÌN THU VỀ TIÊN CẢNH...
Tù “cải tạo” tháng năm dài kiệt sức
Bị đọa đày, tra tấn nơi rừng sâu
Đám cai tù, quản giáo đánh phủ đầu
Anh gục chết...ôm nỗi sầu uất hận
Xác anh nằm cô đơn nơi rừng rậm
Nơi quê nhà...mẹ nào biết tin anh
Mẹ đâu ngờ sau ngày tàn chiến tranh
Con của mẹ...lá rừng xanh phủ xác
Đi học tập...bẫy tinh vi độc ác
Một tháng về...ai ngỡ hoá ngàn năm
Mẹ chờ anh...suối lệ chảy lặng câm
Bao nhiêu đêm...mẹ âm thầm thức trắng
Tóc từng sợi đã đổi màu bạc trắng
Hơi thở tàn...mẹ yếu rán chờ con
Một ngày kia...niềm hy vọng mỏi mòn
Mẹ lìa đời...con cõi xa nào biết
Chiến tranh tàn...đi “học tập”...ai biết
Học một tháng là xiềng xích thiên thu
Ai có ngờ “học tập” là ở tù
“Học tập tốt” nghìn thu về tiên cảnh...!
7-15-22

 
Bốn bảy năm rồi...mất quê hương
Anh nghe tủi phận sống tha phương
Hỏi còn nghĩ đến đau cố quốc
Hay chỉ vui chơi đêm vũ trường
Thành lập hội này, tổ chức nọ
Biểu tình tranh đấu mai xuống đường
Quyết tâm phục quốc trong tiệc rượu
Tội dân quốc nội quá tang thương...!
7-17-22

 
• VNCH chỉ VẮNG MẶT chứ KHÔNG CHẾT
11. ĐỪNG QUÊN...
Tháng Tư Đen...Sài Gòn bị mất tên
Theo tàu đi tản...sóng nước lênh đênh Giờ nơi xứ người...anh còn có nhớ
Hay là no ấm...anh vô tình quên
Tháng Tư Sài Gòn bị giặc đổi tên
Những năm tù giặc gọi dựng đầu lên
Vào rừng học tập ăn toàn đấm đá
Tháng năm dài đó...chắc anh đã quên
Tháng Tư đón hoà bình...anh gãy súng
Bóng tối lao tù sao nó Mông mênh
Ngày về quê cũ...ôi xa thăm thẳm
Nghĩ phận “bên thua cuộc”...lòng buồn tênh
Tháng Tư Đen...giặc đến...chết quê hương
Miền Nam tang tóc...ôi quá đau thương
Di tản, H.O...thề phục quốc
Dân chờ mòn mỏi...ôi quá thê lương
Các anh may mắn được sang xứ lạ
Đừng quên chiến hữu lê lết bụi đường
Đêm ngày chờ mong các anh trở lại
Bốn Bảy năm...quê mẹ quá tang thương
Các anh về...xin đừng khoác áo gấm
Việt kiều Âu, Úc, Mỹ...cười hồi hương
Mà về mang lại lá hoàng kỳ cũ
Lá cờ tổ quốc nước Việt yêu thương
7-17-22
 
 
10. QUAN “CẢI TẠO” VỀ...
Quan “cải tạo” về đạp xích lô
Ngày đạp xích lô, ngày làm hồ
Đêm về...góc phố bán khoai bắp
Những ngày ế khách...đói thấy mồ
Nghẹn nuốt củ khoai...lòng đở đói
Nuốt hoài, lệ chảy...nuốt chẳng vô
Làm thêm vài nghề nuôi hơi thở
Khuân vác, đào mương...chạy xe thồ
7-17-22
 
9. “CẢI TẠO” VỀ...
“Cải tạo” về còng lưng đạp xích lô
Nhớ ngày “giải phóng”....hận lũ  giặc Hồ
Nhờ bây mà cuộc đời tao đổi mới
“Học tập” về...tao học chạy xích lô
Còng lưng...phố phường tao kiếm sống
Nuôi đời đói khát...khóc cơ đồ
Lang thang khắp phố...tao dong ruổi
Lúc mệt ngừng nghỉ...chửi Bác Hồ...

8. LŨ GIẶC CON...
Lũ giặc con xâm lăng từ miền Bắc
Theo lời Bác được Sinh Bắc Tử Nam
Để hoàn thành cuồng vọng mộng xâm lăng
Đám con nít biết gì đâu chiến đấu
Đánh miền Nam cho Nga, Tàu...Đảng giấu
Đảng tuyên truyền chống Mỹ...cứu miền Nam
Dân miền Nam thịnh vượng...(nhờ) Mỹ xâm lăng
Xây hạnh phúc trong hoà bình dân chủ
Thanh thiếu niên miền Bắc...Đảng ru ngủ
Không đi B...khoai củ chẳng có ăn
Cúp hộ khẩu...gia đình đói nhăn răng
Nếu tắt thở...Đảng phát bằng liệt sĩ
Giặc ngỡ ngàng khi vào Nam...đánh Mỹ
Mỹ kềm kẹp...dân Nam sống tự do
Đâu như dân Bắc sống kiếp trâu bò
Đời cơ cực co ro...Đảng đánh Mỹ
Giặc vào Nam..hy sinh thành liệt sĩ
Thằng bị thương...Đảng lo thủ tiêu..,xong
Mang về chi...cho gia đình buồn lòng
Nặng kinh tế..quốc phòng của Bác, Đảng
Đây vinh quang của Thiên đường cộng sản
Trên đất Bắc chẳng bóng dáng thương binh
Làm sao có khi Đảng quá thương tình
Thủ tiêu liền đúng quy trình của Đảng.
Cán binh ơi...đã hiểu chưa cộng sảng
Từ sau ngày “giải phóng” cướp miền Nam
Lãnh đạo xưa giờ chễm chệ ngồi làm
Tư bản đỏ ngu sao hô đánh Mỹ
7-19-22
 
7. TRANG ĐIỂM...
Thế nhân mải mê trang điểm dung nhan
Tô son thoa phấn che nếp dọc ngang
Che dấu chân chim nơi khoé mắt ngọc
Nhưng sao giấu được vết của thời gian
Thẩm mỹ...bơm môi, độn ngực...cắt mắt
Chà láng da mặt...xoá những tàn nhang
Sao đời không trang điểm trong cơ thể
Đẹp tâm hồn quý hơn đẹp dung nhan..
7-19-21

6. CỐ LÊN NHE MÀY...
Tụi tao khiêng mày rời chiến trường
Hối hả đưa mày đi cứu thương
Bọn mình những thằng trai khói lửa
Sa trường chiến đấu...an hậu phương
Hôm qua bọn mình còn ăn nhậu
Mà nay mày đã bị trọng thương
Cố lên nhe mày...giữ hơi thở
Đừng để hơi tàn theo khói sương
Bọn mình còn nặng nợ tổ quốc
Khói lửa xâm lăng khắp nẻo đường
An tâm chữa trị khi lành bệnh
Bọn mình chiến đấu giữ quê hương
7-20-22

5. NHỨT TỰ VI SƯ...

Trong một buổi học tập trong 3 ngày về đường lối chính sách của cách mạng tại địa phương dành cho binh sĩ, hạ sĩ quan “bên thua cuộc”.
Tên cán bộ Đảng ra sức giảng tuyên truyền về chính sách cách mạng...sau hết là phần tôn vinh về con người Hồ chủ tịch. Sau khi giảng xạo xong, tên cán bộ hỏi : “các anh có ý kiến hay thắc mắc gì không...?”
Một anh thuộc “bên thua cuộc” đưa tay xin hỏi “thưa cán bộ, nghe nói Bác Hồ biết 29 thứ tiếng, vậy chắc cán bộ cũng thừa hưởng phần nào di sản của Bác...nhờ cán bộ giải thích cho anh em chúng tôi hiểu 2 câu chử Hán được không ạ...?
Tên cán độ mỉm cười hiu hiu tự đắt trả lời :
-Mời anh nêu 2 câu hỏi.
Anh học viên hỏi câu thứ nhất :
-“Nhứt tự vì sư, bán tự vi sư” nghĩa gì ạ ?
Tên cán bộ trả lời liền không cần suy nghĩ ( biết đéo gì đâu mà suy nghĩ) :
-Này nhé “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” nghĩa là : một chùa cũng có sư, bán chùa cũng là sư. Anh hỏi tiếp câu thứ hai đi.
(Cả lớp học tập bụm miệng lại cười)
Anh kia hỏi tiếp :
-còn câu “Tam nhân đồng hành, tất hữu ngả vi sư” có nghĩa gì hở cán bộ ?
Tên cán bộ nói :
-Dễ vậy mà các anh không biết, này nhé...
“Tam nhân đồng hành tất hữu ngả vi sư” là “Ba người cùng đi chung, người nào té ngả chắc chắn nó là nhà sư..
Các anh còn hỏi gì nữa không ? Nếu không thì buổi học hôm nay đến đây là kết thúc. Cho các anh về, ngày mai học tiếp.
Các anh em “bên thua cuộc” có được một buổi học không thể nào quên.
Các anh em “bên thua cuộc” chửi thầm trong bụng “đéo mẹ... thế mà cũng giải phóng miền Nam...”
7-21-22


4. RỒI MỘT NGÀY CON VỀ...
Nhớ con...mẹ vượt đường xa đến thăm
Nghĩa trang quân đội...con đang yên nằm
Nhớ thương con...mẹ đêm trường trăn trở
Mẹ đây, con đó...sao quá xa xăm
Một ngày con đi...quê hương khói lửa
Hàng đêm trường mẹ khấn nguyện âm thầm
Rồi một ngày con về trong im lắng
Mẹ đón con thể xác cứng lạnh căm.
7-22-22

 

3. MỘT LŨ ĂN HẠI NGHÈO QUÊ HƯƠNG...
Quốc hội đại biểu họp thấy thương
Toàn đám quan than mặt bất thường
Thằng ngủ, thằng đang hả họng ngáp
Ngủ....ngáp...họp để lãnh lương
Tụi bây lãnh tiền...dân đóng thuế
Tụi bây là lũ quá bất lương
Chẳng làm lợi gì cho đất nước
Một lũ ăn hại nghèo quê hương...
7-22-22

 
2. CHIẾC XUỒNG NHỎ..
Hoàng Nhật Thơ (fb Trịnh Việt Cường)
Chiếc xuồng nhỏ len lỏi con rạch nhỏ
Chở người lính trẻ tuổi đã bị thương
Anh bị trúng pháo giặc trên chiến trường
Nơi rừng sâu vùng u minh tuyệt lộ
Không trực thăng, không tải thương đường bộ
Bạn đồng đội liều mình...xuồng tải thương
Len lỏi từng kinh rạch của quê hương
Đưa đồng đội thoát chiến trường lửa khói
Tình huynh đệ chi binh...nghẹn lời nói
Thương đồng đội nên cố vượt hiểm nguy
Cố tải thương cứu bạn...anh ngại gì
Ra sức bơi đưa bạn đi chữa trị
Rán lên mày...kiếp chinh nhân nghiệp dĩ
Cố giữ hơi...mày sẽ chẳng sao đâu
Con rạch xa...dù pháo giặc phủ đầu
Bọn tao thề...mày an toàn (về) bệnh xá
Tình đồng đội thân thương cao cả quá
Cứu bạn mình...bất chấp cả hiểm nguy
Vì trách nhiệm, tổ quốc....lính nghĩ gì
Đường chinh chiến...bọn mình đi đến cuối...
7-20-22 - Hoàng Nhật Thơ

 
1. VẪN CÒN ĐÂY... 
Hoàng Nhật Thơ (fb Trịnh Việt Cường)

Thương trẻ thơ thân hình loang máu đỏ
Bởi lũ giặc miền Bắc quá bất lương
Người lính Việt...người lính của quê hương
Che chở em...chờ cứu thương chữa trị
Tuổi thơ em tội tình chi phải bị
Bọn giặc cộng gây tang tóc thê lương
Gây tang thương trên khắp các nẻo đường
Thương quê mẹ... khắp nẻo đường máu đỏ
Dân miền Nam tội tình chi giặc đỏ
Bây khủng bố gây trắng một màu tang
Bây làm thế để xây dựng thiên đàng
Thiên đàng máu vành khăn tang nước Việt
Người lính Việt dù sức sắp cạn kiệt
Sau bao năm tử chiến đánh tụi bây
Vẫn còn đây..,người lính vẫn còn đây
Bảo vệ dân...giết lũ gây máu lửa
7-23-22


Số Thứ Tự:

57. Tôi Nợ Anh
56. NÊN NGÀY NAY...
55. Người Lính VNCH & Vành Khăn Tang Tổ Quốc 
54 CON HỨA VỀ...
53. GIẾT NGƯỜI...BẢO VỆ
52. ĐỜI LÍNH CHIẾN...
51. NẶNG TÌNH QUÊ...
50. QUÊN SAO ĐƯỢC
49. GOM THỜI GIAN
48. ĐƯỜNG TRẦN KẾT NỐI
47. HAI NỖI KHỔ..,MỘT CON ĐƯỜNG VONG QUỐC
46. CÙNG CHUNG TỔ QUỐC...QUẤN TANG SẦU
45. NGÂM RƯỢU...ĐẢNG UỐNG
44. TUỔI GIÀ, CHÂN MÕI
43. VÌ ĐẤT NƯỚC
42. GÓC ÁO HỞ HÔNG
41. MỘT LẦN THÔI
40. KÝ ỨC TRÀN VỀ
39. NGƯỜI VỢ LÍNH
38. CHỜ MỘT NGÀY VUI HÁT KHẢI HOÀN
37. CỦ CẢI PHƠI...
36. NGĂN DÒNG NƯỚC MẮT
35. MỆNH NƯỚC, CƠ TRỜI
34. MỚI NHÌN THOÁNG QUA
33. NHỮNG MÃNH ĐỜI NGHÈO
32. TÀN PHIÊN GÁC
31. YÊN LÀNH AN GIẤC
30. GỐC CON BÒ VÀNG
29. ĐÍT CÓ GÂN
28. LOA THẦN
27. ƯỚC MƠ ANH
26. BUỒN KHÉP MI...LỆ ĐỔ...!
25. NGÀN ĐỜI TRÒN MƠ...
24. ƯỚC MƠ MẸ....
23. CÀ CHỚN, CÀ GIỰT...
22. GIỌT NƯỚC MẮT...
21. MẸ VIỆT NAM...
20. HÀNH TRÌNH CỰC KHỔ...
19. CHÁN CƠM THIÊN ĐÀNG,THÈM PHỞ TÂY.
18. CHỨNG NHẬN BỆNH TÂM THẦN...
17. KHÔNG NHẠT MÀU MÁU VIỆT...
16. CHỜ RỒI ĐỢI...!
15. NHỜ GIẢI PHÓNG...
14. NGÀY VỀ VĨNH VIỄN...NÁT TAN LÒNG...
13. “HỌC TẬP TỐT” NGHÌN THU VỀ TIÊN CẢNH...
12. BỐN BẢY NĂM RỒI...
11. ĐỪNG QUÊN...
10. QUAN “CẢI TẠO” VỀ...
9. “CẢI TẠO” VỀ...
8. LŨ GIẶC CON...
7. TRANG ĐIỂM...
6. CỐ LÊN NHE MÀY...
5. NHỨT TỰ VI SƯ..
4. RỒI MỘT NGÀY CON VỀ...
3. MỘT LŨ ĂN HẠI NGHÈO QUÊ HƯƠNG...
2. CHIẾC XUỒNG NHỎ...
1. VẪN CÒN ĐÂY...

No comments: