Mùa Đông Pleiku - Nguyễn Đình Tuấn
Lãnh thổ chúng tôi phụ trách 2 tỉnh Phú Yên và Bình Định, nước dâng lên cao khắp mọi nơi, quân cộng sản trốn lên vùng cao để tránh nước, ước gì chúng tránh “Nước” chúng tôi lên núi rồi thành Tiên thì hạnh phúc biết bao !
Bố quỷ !
http://hoiquanphidung.com/content.php?2250-M%C3%B9a-%C4%90%C3%B4ng-Pleiku
Tuấn 4/2010
Tân Sơn Hòa chuyển
Capt. Nguyễn Đình Tuấn, một Phi công Trực thăng có dáng dấp và khuôn mặt trẻ nhất của những khóa UH1 đầu tiên ở Ft. Hunter nhưng cũng là một trong những Phi công Trực thăng lanh lẹ và gan dạ nhất trên các chiến trường Vùng II và Vùng III Chiến Thuật.
Nguyễn Đình Tuấn còn được anh em gọi là Tuấn Con Gái hay Tuấn Bụng để khỏi lộn với các tên Tuấn khác trong PD. Bạn Tuấn đang có thì giờ rảnh ngồi viết lại những kỷ niệm bay bổng ngày xưa với những tên người, những biến cố, những địa danh dù đã trên dưới 40 năm, tác giả vẫn nhớ rõ và ghi lại với đầy đủ chi tiết. Thật đáng khâm phục !
Mời các bạn cùng enjoy bài viết đầu tiên trong số nhiều bài viết của Tuấn.
DDQ
Mùa Đông Pleiku
Mùa mưa đến dưới đồng bằng ! Chúng tôi thất nghiệp, thật là an bình cho đất nước.
Lãnh thổ chúng tôi phụ trách 2 tỉnh Phú Yên và Bình Định, nước dâng lên cao khắp mọi nơi, quân cộng sản trốn lên vùng cao để tránh nước, ước gì chúng tránh “Nước” chúng tôi lên núi rồi thành Tiên thì hạnh phúc biết bao ! Hạnh phúc cho cả dân tộc Việt Nam !
Phi đoàn 243 tăng phái lên Cao nguyên, chúng tôi khăn gói dẫn nhau đi biệt phái 2 tuần lễ.
Hợp đoàn Mãnh Sư 243 với 8 chiếc trực thăng, 32 nhân viên phi hành, 1C&C, 2 Guns và 5 Slicks biệt phái cho SĐ22BB. Chúng tôi đã kết nghĩa với SĐ22, vị Tư lệnh Sư đoàn hơi quý tôi, sau hôm tôi đưa Trung tá Thông vào thị sát Chiến trường, thăm Bộ chỉ huy nhẹ đóng tại quận Phù Mỹ nơi mà Chiến trận đang sôi bỏng cả tuần lễ, Trực thăng không vào tiếp tế được đã 3 ngày, chúng pháo kích chính xác quá. Tôi bay low level từ An Sơn đến Phù Mỹ, làm một lèo theo đường rầy xe lửa, nên Tướng Tư lệnh được dịp thấy máy bay lướt trên đầu ngọn cây, bay sát cánh đồng lúa.
Một hôm tôi làm việc với Tướng, sau một ngày dài bay bổng, ông dặn người Sĩ quan tùy viên giữ chúng tôi lại tư gia ăn cơm tối.
Bữa cơm ngoài trời tư gia Tướng tọa lạc trên sườn núi phía sau Bộ Tư Lệnh Sư đoàn, nhìn cảnh hoàng hôn khó mà quên. Tôi được biết Tướng chưa bao giờ đãi khách. Có tí Beer tôi lâng lâng xúc động vì đa cảm, vì cảnh đẹp và vì hãnh diện cho người Phi công Trực thăng chúng tôi được đãi ngộ. Chiều tối bay về, người Xạ thủ làm rơi cái nòng súng M60, cũng may tôi bay ngoài đồng trống nên không gây tai nạn ..nhưng biết đâu có thằng vẹm nào đó bị vỡ đầu ! Thằng em về trả súng cụt nòng !
Hợp đoàn đáp Pleiku, chúng tôi được cáp 1 barrack trống trải với những ghế bố để tạm trú, nhìn hai hàng ghế bố trơ trọi lạnh lẽo... ôi cô đơn ! 32 nhân viên phi hành biệt phái 2 tuần lễ xa nhà, xa nệm êm chăn ấm, cơm hàng cháo chợ. Tôi sang barrack gần đó, khu độc thân của PD 229 tá túc với thằng Nghị cháy, Nghị là bạn học với tôi thời tỉểu học Giuse Nghĩa Thục, lên trung học Lasan Bá Ninh, rồi nó đi Lasan Ban Mê Thuột.
Người nó bị cháy tan nát sau trận Tân Cảnh, Võ Định, Đồi Chu Pao, Tiền đồn 5, tiền đồn 6, tụi nó những chàng phi công 229, những chàng phi công võ trang đã anh dũng chiến đấu và đền nợ nước, riêng nó bị cháu 60% mà vẫn sống nhăn mà không chịu xuống đất làm, không được giải ngũ thì xin đi bay lại! đời nó gắn liền với trời mây và nàng UH.
Ngày mất nước, tôi lái xe đến tận nhà, đón nó và thằng Nam cò bay ra Hạm đội, nó còn nợ tôi ơn cứu tù ... nghĩa là cứu nó khỏi đi tù cộng sản !
Tôi cất cánh Tân Sơn Nhất về Cần Thơ, lấy cao độ tôi nhìn thấy hợp đoàn Air America làm vòng chờ trên trời cao, hợp đoàn của họ làm vòng tròn trên nền trời Saigon, tôi theo đưôi một cách hồ hởi, lòng thơ thới hân hoan, tôi bảo thằng Nghị khỏi về Cần Thơ nữa, tao đeo tụi nó là chắc ăn, Nghị mỉm cười, mặt bắt đầu tươi sáng lên, nếu tôi bay về Cần Thơ thì tương lai không biết về đâu ?.
Bi giờ bay theo hợp đoàn Air America thì còn gì bằng, đánh bài mà ôm con xì thì chắc như bắp ! hai thằng thấy chân trời hé mở, lòng hân hoan như mở cờ trong bụng. Lúc mới cất cánh tôi nhìn Nghị nó như người vô tri vô giác ngồi im không nói không cười, dĩ nhiên lòng chúng tôi như chết lặng !
Không gì sung sướng bằng một mình một tầu đi chơi và cũng không gì đau khổ bằng một mình một tầu không biết bay về đâu trong không gian bát ngát..sao ta bơ vơ không chốn về ! có phải chăng quả báo nhãn tiền... Sau 1 vòng trên bầu trời Saigon, những người bạn Huê Kỳ của tôi đều biến mất dạng, từng tầu, từng tầu lại từng tầu họ đã có bãi đáp sẵn, tôi trơ trọi, tôi 1 mình. Thật vô duyên ! phải có tầu của thằng Báu nữa thì cũng an ủi cái tuổi già ! Một mình trên vùng trời Saigon, tôi làm gì đây ? Hai đứa im lặng, cảm tưởng hụt hững bị bỏ rơi làm tôi chới với.
Để phá tan bầu không khí im lặng : Mày check cho tao Nhà Bè ở đâu ? Thằng Nghị lôi bản đồ ra loay hoay.
Tôi đổi sang tần số PD231 để nghe những người bạn cùng phi đoàn xưa, để biết tôi không cô đơn ! Có tiếng léo nhéo đáp Đệ Thất Hạm đội. Nhà Bè, tôi nhìn xuống không còn chỗ trống, đông nghẹt Trực thăng. Tao ra Vũng Tầu, Nghị gật đầu.
Từ khi nó quay máy tầu, là lúc nó đã giao mạng sống cho tôi, tôi cưu mang nó từ đây cho đến ngày nó rời Ft. Chaffee về với gia đình em gái nó.
Ft Chaffee tiền tôi không có nhưng bạn tôi có nhiều, thuốc lá từng cây từ niên trưởng Tâm bên Chinook, từ thằng Thế Th/tá BĐQ, từ thằng Hải em ruột Lài, phu nhân Đ/tá Dõng, chúng tôi hút gần chết phải cho thiên hạ hút ké. Nguyễn Trần Thị Oanh.
Pleiku tháng 12 trời lạnh như cắt, tôi gọi điện thoại viễn liên thông qua những em gái bên Tiger, bên MACV để liên lạc về nhà. tôi có sợi giây liên lạc mật thiết với hững người em gái viễn thông này từ ngày mới ra Phù Cát, chúng tôi ôm điện thoại hàng đêm, hàng giờ, Phù Cát buồn chán ngày cũng như đêm, có hôm sáng sớm các nàng đánh thức tôi dậy đi bay.
May sao người nhắc điện thoại trả lời đúng là nàng, Yến người tình Saigon của tôi dạo ấy, cùng tôi mừng rỡ nói chuyện với nhau không kịp thở, tôi bảo em mai lấy Air Vietnam lên Pleiku với anh..trời Pleiku lạnh quá nhớ hơi ấm của em, nhớ vòng tay ấm áp nồng nhiệt của em. Tôi dặn em khi lên máy bay nhờ người phi công dân sự gọi đài kiểm soát Pleiku điện thoại cho biệt đội 243 để Hạ sĩ quan trực ra đón em, tôi đọc số ĐT của Biệt đội, và số ĐT của Nghị cháy để em gọi nó sang đón em về phòng nghỉ ngơi, không tắm rửa vì trời Pleiku quá lạnh, và tôi không muốn mất mùi Saigon khi tôi đi bay về !.
Biệt đội chúng tôi nằm Pleiku liên tục 2 tuần rồi về Phù Cát nghỉ 2 tuần, đứa nào cũng căng thẳng vì đây là lần đầu PĐ đi biệt phái vì tình hình nóng bỏng, lạ vùng bay bổng và bầu trời Pleiku lại gần hơn nên cảnh vật khác hẳn, Đi bay cái gì cũng lạ ! Teo bỏ mẹ !
Có lẽ vùng phố núi cao nên chúng tôi tưởng trời đất gần... tôi gần trời xa đất thì ngán gì ông thần chết ! Chiểu đi bay về Yến đứng đón tôi tại cửa biệt đội.
Chúng tôi ôm nhau.
Trái đất ngừng quay
Chúng tôi ngừng thở
Say đắm hôn nhau
Những chiến hữu tôi
Cũng hạnh phúc lây
Với tình chúng tôi..
Người tình của tôi rất ư là văn minh, em sống tự nhiên như người Tây phương, cũng rượu, cũng Beer, cũng thuốc lá, cũng đàn ông chả kém gì chúng tôi ! Có những đêm hai đứa ngất ngưởng bên két 33 tại Hoàng Gia, tôi mới biết tụi thằng Vũ. Thủy Quân Lục Chiến đóng đô. Có những ngày phì phà thuốc lá vỉa hè Thanh Thế, tôi mặt đỏ gay. Brodard một buổi chiều thật nóng tưởng như cháy da, hai đứa ngồi bên két 33 trong máy lạnh, tôi không bao giờ mặc quân phục đi chơi, cũng không bao giờ quên cái “xẻng”, 4 ông nhẩy dù trắng trẻo ngồi xa “địa” chúng tôi, gia điều muốn bắt nạt, muốn sinh sự với thằng em không mặc đồ lính !
Tôi liếc nhìn, nghĩ bụng, lính Nhẩy dù mà trắng trẻo thì đâu biết trận mạc là cái đéo gì ? Lính nhẩy dù thứ thiệt đều là bạn tôi, thằng Kha, thằng Khiết, thằng Trần Gia Tốn, em ruột tôi là Ngọc Hiếu thuộc TĐ5, sau nó về TĐ14. Yến biết tụi này là thuộc ban Tâm Lý Chiến dù, xui cho tụi nó, tôi lúc nào cũng có 6 viên cho chắc ăn !.
Hai đứa tôi tôi chơi hết 1 két 33, chúng tôi quởn mà, ôm nhau khệnh khạng ra cửa, 4 thằng nhẩy dù đứng đợi trước cửa phì phèo thuốc lá, nếu là 4 ông Nhẩy dù thì không bao giờ đứng đợi ! Allez chơi !
Tôi móc “xẻng” 4 thằng con chạy có cờ, sau này thằng Thọ Dù gập tôi xin lỗi. Yến đã đi hát một thời gian ngắn lúc nhạc trẻ mới thịnh hành nên chúng nó biết em. Hai đứa tôi tận hưởng cuộc đời, lấy phòng ngủ làm nhà ... hầu như mỗi đêm, ngày tôi về phép. Em thích tôi cái lối sống bạt mạng bất cần đời.
Tôi phớt tỉnh trước mọi sự.
Lệ Minh.
Tôi tình nguyện cho những phi vụ hiểm nghèo, tôi vào An Lão, vào Hoài An, đi Chu Pao, vào Lệ Minh một mình. Để vừa lòng Nguyễn Xuân Trình. Sao vậy Trình ?
Gần Tết đầu năm 1974, Tôi bay VR với Tướng Tất, tư lệnh BĐQ cả một ngày, ăn trưa trên tầu bay. Tôi được biết phải cắm cờ VN, phải quay phim gửi về Phủ Tổng Thống làm quà Tết cho Tổng Thống.
Lệ Minh là một quận nhỏ thuộc tỉnh Pleiku không thuộc quyền kiểm soát của quân ta từ lâu.
Ngày N, Trinh bay C&C dẫn Khoa “bàn đèn” cùng hợp đoàn thả một trung đội trinh sát vào cắm cờ quay phim như ciné, hợp đoàn bay low level theo sự hướng dẫn của Đ/úy Trình, Đ/úy Khoa dẫn hợp đoàn đổ một trung đội Trinh sát và phóng viên chiến trường ngay đầu phi đạo Lệ Minh. Tôi được ân huệ bay rescue vì đã bay lead liên tục một tháng rồi. Khoa dẫn hợp đoàn ra an toàn, chắc nó làm dấu Thánh giá cẩn thận ? Có kiêng có lành ? Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đinh ninh phi vụ hoàn tất, quân ta hoàn toàn vô sự.
Bỗng trên tầng số FM xôn xa Phe ta không quay phim được ! Vì không có cây để cắm cờ ! Có lỗ mà không có cọc ! Thế mới biết cái nào quan trọng ? Cây cọc bỏ quên trên tầu bay ! Lệ Minh rừng rậm khắp nơi, Trinh sát chỉ biết giết giặc, không biết làm thợ mộc. “Thằng T bay một mình, để nó vào một mình”... Chúng bắt nạt tôi quá DM Chào thua ! Trình hỏi tôi rất lịch sự ? Anh muốn làm sao ? Tao muốn “Kẹp chả”. Tôi trả lời.
Bay một mình lạnh lẽo thấy mẹ ! Vùng Lệ Minh thuộc quyền kiểm soát của chúng từ lâu ! Gun 1 bay đầu, tôi nằm giữa, Gun 2 theo đuôi.Chúng tôi low level vào Lệ Minh lần thứ hai với một người Trinh sát ôm cây cầm cờ. Gần đến phi trường Lệ Minh, bên trái tầu, một đốm lửa phụt lên, tôi Low level quá lẹ, tôi và thằng Liễn nhìn nhau, tôi khỏi cần phải ra lệnh, Liễn cho một tràng M 60 xuống đốm lửa. Liễn là Cơ phi ruột của tôi, nó theo tôi hầu hết các trận lớn và những phi vụ hiểm nghèo. Liễn vượt biển sang sau, hiện ở Nam Cali.
Chuyến Solo hoàn tất ! về đáp thì mới biết Gun 2 của thằng Quang Mập bị dính một mảnh nhỏ của trái B 41Cải tổ. Phát đạn bắn hụt tôi ?
Đ/úy Trình là một phi công giỏi, đầy mưu trí và nhiều tham vọng. Trên trời thì rất là anh hùng, dưới đất mà được như thế thì chúng ta có được một người chỉ huy hoàn hảo ! Đạo đức chỉ huy ? Chắc nước chúng tôi không bao giờ cần những thứ này. Những thằng chết nhát không bao giờ dám bay với tôi, những thằng bỏ tôi ngang xương vì chết nhát một thời gian sau đều chết thiệt ! Thằng Thiệt rỗ, thằng Hùng lìm ...
Có lẽ mạng tôi lớn, tai to quá chăng ? tại Phật mà !.
Xập Xám Cứu Mạng
Tôi đã thoát chết trong sự tình cờ vài lần.
Ngày còn ở PĐ 231, trận Krek đầu năm 1971, Phát từ Đà Nẵng đổi về Biên Hòa, Phát khóa 1 trực thăng, Khóa 8/68 Thủ Đức được ưu tiên bay số 2 vì là “em mới” và bay với tôi, người Hoa tiêu phó nhiều giờ bay, kinh nghiệm đầy mồm ! Chính ra phải nói : Tôi bay với Phát mới đúng lễ nghi quân cách !
Phát điềm tĩnh, trái ngược hẳn với Quá, người leader của chúng tôi, nhưng tôi rất “chịu” Quá, tướng nó không ngang tàng, không bảnh bao, phải nói là lè phè củ mì, nhưng dám ăn, dám nói và dám làm. Ăn đây là ăn tiền , nó đánh bạc giỏi lắm. Hôm anh chị Lộc “Rửa tay gác kiếm” Tôi có gặp nó, bi giờ Quá là Professional Poker USA.
Quá đã từng chửi thề DM các anh nhẩy dù cấp bậc Tr/tá, Th/tá trong BCH Dù đóng tại PT Tây Ninh. Hôm đó tôi tái mặt, đã rình rình nhè nhẹ, để tay lên báng súng, căng quá đấy ! Biết làm sao bây giờ ? Ngày đó chúng tôi 5 chiếc trực thăng làm việc cho Dù. Thiếu óai Quá bay lead, chúng tôi toàn Thiếu oái, trừ Tr/úy Tiên Romeo, Tr/úy Yto Yban và Tr/úy Phùng văn Tấn..
Chiều xuống chúng tôi sửa soạn về tổ, thời tiết không được tốt cho lắm, kiểm điểm lại còn thiếu một phi hành đoàn. Qua hỏi Bộ Chỉ Huy , người SQ Dù trực hành quân trả lời lờ mờ. Hỏi han lung tung vẫn không có câu trả lời chính xác. Một chiếc Trực thăng chưa về, hợp đoàn chúng tôi còn lại 4 chiếc, làm sao đây ? Chúng tôi không về được ? Không bao giờ có chuyện như thế xảy ra .
Không bỏ anh em, không bỏ bạn bè .
Quá không dằn được tức bực vì lo ngại cho bạn, cho những người Wingman của mình, nó la chửi, gào thét toán loạn, chơi một màn độc thoại, độc diễn trong BCH Dù. Cũng may các anh SQ cao cấp Dù rất bình tĩnh giải quyết vấn đề sau khi ăn một tràng tiếng Đức của Quá, mọi việc ổn thỏa. Từ đó Quá được thăng cấp Đ/tá đặc cách tại mặt trận ! Kèm theo 30 ngày trọng cấm. Lon do chúng tôi gắn, 30 ngày do BTL Không Quân cấp ! Phải Đ/tá mới có quyền chửi DM Tr/tá chứ !
Tôi đã bay với Phát, nó bay giỏi, trầm tĩnh, Low level khỏi chê, có lần đã bay qua 2 cây cau, phải nghiêng cánh. Phi công vùng 1 mà !
Người Tù Binh Hụt
Hợp đoàn 5 chiếc làm việc cho Dù tại ngả ba Krek, nhiệm vụ tiếp tế và tản thương những người anh hùng đã đền nợ nước về hậu cứ, Thằng Công bay số 4 với Quang, người Thiếu Sinh Quân rất chững chạc và đàng hoàng, ít thích binh xập xám. Buổi chiều chúng tôi vào check Phi lệnh, xem mình bay với ai ? làm gì ? rồi ngày mai lè phè ra tầu thi hành nhiệm vụ. Công vào đổi tên phi lệnh tôi xuống bay với nó chiếc số 4, Quang lên chiếc số 2 với Phát, Phát Quang ? Chúng tôi không ai thắc mắc khiếu nại gì cả. số 4 hơi khó bay hơn số 2 một chút, sáng hôm sau đi bay tôi hỏi Công sao vậy ? Nó trả lời : Tao thích Quang lắm nhưng nó không thích binh xập xám, tầu mình có 3 tay rồi, mày nữa là đủ ! Ôi Xập xám !
Hôm ấy trời sương mù, sương mù mỏng, trần mây thấp 300’ , broken..Chúng tôi leo trên mây núp bóng từ bi. Hợp đoàn nối đuôi nhau bay vào Krek, không sợ đạn ở dưới đát bắn lên vì quân thù không thấy đường, dưới bụng chúng tôi được bao phủ bởi trần mây thấp, an toàn trên xa lộ. Đến ngã ba điểm hẹn, hợp đoàn đục mây chui xuống đáp tiếp tế cho quân Dù, rồi bốc những chiến sĩ tử trận về hậu cứ Phi trường Tây Ninh. Ngã ba Krek sương mù mỏng, tầm nhìn rất giới hạn, thằng Công tí nữa thì ủi vào một cây khô không to lắm đứng sừng sững phía bên phải của nó, cây đã chết khô, trùng mầu với sương mù khó nhận thấy.
Tôi giựt cần lái về bên trái tôi, tôi luôn ôm nhẹ cần lái khi vào “hot” chúng tôi luôn luôn bay Dual khi vào nơi nguy hiểm và khi bay low level. Thợ vịn cũng đòi hỏi kinh nghiệm đỡ khổ cho Trưởng phi cơ nhiều lắm. Nhìn nhau nhe răng cười, căng quá ! Không kịp nói gì với nhau, chỉ kịp la DM !
Hợp đoàn 5 chiếc vội vã đáp, chúng tôi cố làm việc thật nhanh để thoát ra khỏi vùng cho lẹ, tử khí bao trùm mọi cảnh vật. Thật ghê rợn ! Bỏ thực phẩm, nước uống và đạn dược xong lại load những tử thi bọc trong poncho đã bốc mùi, chúng tôi vội vã cất cánh. Tầu vừa lên khỏi mặt đất tôi nghe trong tầng số : Số 2 bị bắn rớt, số 3 chần chờ, số 4 chúng tôi chới với, Công khựng lại vì số 3 còn đó, chúng tôi hoang mang một giây, hai thằng nhìn nhau để lấy lại tinh thần, tôi hất hàm với nó như thầm nói : Bình tĩnh ! Tôi vừa nói : Lên mày ! Thì may quá số 3 cất cánh sau 1 giây chần chừ vì shock ! Thế là Công vội đẩy con tầu bay theo người bạn phía trước. Chúng tôi good team work !
Tôi bay nhiều với thằng Công, thàng Thạc, chúng tôi thay phiên nhau bay, chia đều nhiệm vụ. Chúng tôi 4 chiếc trực thăng nối đuôi nhau đáp phi trường Tây Ninh để lại tầu số 2 với 2 chàng phi công Phát - Quang thay vì Phát - Tuấn. Tôi thẫn thờ : Âu cũng là số mạng, thằng Công nhìn tôi : “C’est la vie” Công sau này đi Mỹ lại để học bay Chinook.
Ngay sau đó đích thân vị Phi đoàn trưởng 231 bay tầu rescue lên đón PHĐ lâm nạn nhưng chỉ cứu được 1 người Cơ phi tên Điệu. Tôi hãnh diện được phục vụ Phi đoàn với những người chỉ huy như vậy. Như anh Thân, anh Lộc xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, luôn dấn thân vào chỗ nguy hiểm với đàn em, nóng ruột vì đàn em trong vùng nguy hiểm, giải cứu đàn em không đắn đo suy nghĩ.
Câu chuyện bị bắn rớt tầu được Điệu kể lại ngay sau đó :
Vừa cất cánh tầu số 2 bị bắn rơi ngay tại chỗ, nhờ bản lãnh và kinh nghiệm Phát điều khiển con tầu chạm đất an toàn, không mạnh cho lắm, Điệu bị bất ngờ nên ngã chúi vào những túi xác chết không kịp chạy. Những những người chiến hữu của Điệu cũng không chạy được xa, Phát và Quang bị bắt không xa chỗ tầu rớt, bị trói chặt ngay, Dũng người xạ thủ trắng trẻo cao ráo, hơi gầy,bảnh trai với biệt hiệu Dũng lai, với hai giòng máu trong người, ra phố Dũng luôn có 1 bông mai để cài cổ áo coi cũng bảnh choẹ lắm.
Quân thù la : “Thằng này là xạ thủ” . Chúng bắt trói Dũng và chặt đầu ngay tại chỗ bằng mã tấu . Dũng đền nợ nước không kịp đeo lon. Nó không cần đeo lon lá gì cả ! Người anh hùng Tổ Quốc ghi ơn, không phân biệt cấp bậc. Tôi vẫn nhớ đến nó và câu chuyện tếu nó kể lúc standby. Chúng la to một lần nữa : Còn 1 thằng nữa... Còn một thằng nữa ! Điệu vội kéo Zipper cái Poncho đựng xác chết bên cạnh, dùng tay cào vào xác chết, vơ vét những giọt máu khô bôi vội lên mặt mình, lên áo bay, nhắm mắt nín thở như đã chết rồi, chúng tìm được xác Điệu nằm cạnh Poncho bảo nhau : “Thằng này chết rồi” rồi kéo nhau chạy hết. Quân Dù cũng quanh đây thành chúng không kiểm soát kỹ và cũng không dùng súng bắn.
Điệu bò ra ruộng, ngâm mình dưới bùn đợi tầu lên cứu, nghe tiếng máy bay quen thuộc trên trời , Điệu lôi cái gương tròn nhỏ, bán ngoài chợ dùng để chải đầu (tên Điệu mà !) . Cái gương đã cứu nó, tầu rescue thấy ánh sáng nhấp nháy của Điệu nhào xuống bốc nó về. Điệu hiện ở USA, theo lời Th/tá Tiên. Anh hùng Phát và Quang được trả về ngày trao đổi tù binh, sau đó các anh có chữ “Tù Binh” gắn liền với tên mình. Hiện 2 anh ở USA.
Đó là lần đầu tôi thoát nạn. Ngã ba Krek, tôi, người tù binh hụt !
Mạt Chược Cứu Mạng
Lần thứ hai cũng thật tình cờ. Phù Cát sáng Chủ Nhật, ngày tôi nghỉ lên Phi Đoàn uống café ăn sáng ghi sổ. Quán Th/sĩ Khoa, vừa kêu ly cà phê sữa chưa kịp uống. Xếp đi tìm tôi, anh thích tôi nhưng không để lộ cho ai biết cả. Anh chịu tôi sau ngày tôi vào xin anh đi bay biệt phái hành quân với PD 215.
“ Chú đi với tôi ra Qui Nhơn ăn sáng, nhẩy đầm Matinêe, tắm hơi, đấm bóp”.. Anh làm một hơi. Th/sĩ Khoa đang pha café phải ngửng lên nhìn.
Tôi chới với đầy ngạc nhiên ! Xếp rủ mình đi phố Qui Nhơn để hưởng lạc ? Một chương trình hấp dẫn đầy chất lượng cho ngày Chủ Nhật ! Thật là buồn ngủ mà gặp chiếu manh ! Xếp nói tiếp : Thiếu Tá Đào bao ! Thiếu Tá Đào là Chỉ Huy Trưởng Pháo binh Tiểu khu Bình Định. Mấy ông pháo binh “khẩm địa” !
Yes Sir !
Tôi chưa kịp hớp 1 miếng café sữa nào, bỏ lại trên bàn vội vàng theo xếp. Tôi tự nhiên lấy chìa khóa xe Pickup của xếp, ngày đó sau xếp là tôi, có lẽ chúng không ưa tôi là vì vậy ! Có lần tôi và 3 em gái Saigon : Phụng, Nguyên, Viên ngồi đằng trước, đằng sau 4 ông xếp lớn, anh Thân, anh Hổ, anh Bút và Thành Quang ngồi thùng. Nổ máy xe, đợi xếp lấy nón bay dẫn thằng học trò đi Check out Trưởng phi cơ, thằng Khang Mát.
Ba thầy trò vừa leo lên con dốc nhỏ trước mặt Phi đoàn, thì ngược chiều chiếc xe Jeep của Th/tá Hy, trưởng phòng An ninh quân đội chận lại, Anh Hy hỏi xếp : Thân, sao đi bay 3 người ? Tôi thiếu một tay đây, anh Hy tổ chức mạt chược ngày Chủ Nhật. Xếp rất nể ông An Ninh này. Tôi còn nể hơn xếp gấp trăm lần ! Chưa bao giờ tôi xoa mà thắng anh Hy ! Tôi rất quý mến anh chị Hy. Xếp nhìn tôi chần chừ : Chú ở lại. Tôi lẩm bẩm chửi thề trong bụng ! Anh Hy cười thỏa mãn trong sự đau khổ của tôi rồi lái xe đi ngay .
Tôi im lặng buồn 5 phút tiếc hùi hụi màn đấm bóp tắm hơi.
Tiger Massage anh em chúng tôi có quyền người đấm ta bóp ! Rồi tùy nghi... Ôi những em trẻ đẹp, trắng trẻo, chân dài...! Tôi đưa xếp và thằng Khang Mát ra phi đạo lấy tầu gập Đ/Úy Trình đứng bên cạnh chiếc tầu định mệnh ! Trình bay hành quân nhưng vẫn nhường chiếc tầu định mệnh cho xếp, một hành động đẹp của người học trò kính trọng người thầy.
Trình nói : Th/tá bay chiếc này, để tôi check chiếc khác, một chiếc tầu bên cạnh.
Hành động đẹp này đã cứu Trình thoát hiểm, thật là số mạng. Tôi lái xe về Phi đoàn lòng tiếc hùi hụi. Chủ nhật mất một chầu ăn chơi chùa đầy hào hứng ! Mỡ treo gần miệng rồi mà không được đớp ! Rủa thầm anh Hy, xin lỗi anh, người cứu mạng tôi không chỉ một lần. Vợ chồng Th/tá Hy được bầu là Gia Đình Á Châu Gương Mẫu tại Chicago năm 2009, con cháu nên người, nổi tiếng trong cộng đồng cả Việt lẫn Mỹ. Xuống Câu Lạc Bộ Th/sĩ Khoa lần nữa, tôi gọi ly Café thứ hai, lại chưa kịp uống thì người Sĩ quan trực chạy xuống hớt hải la : Phi đoàn trưởng rớt tầu !
Tôi vội chạy lên văn phòng Phi đoiàn, Hành Quân Chiến Cuộc báo tầu rớt ở Bà Gi, một phi trường nhỏ chúng tôi thường dùng bay tập, máy bị tắt, hệ thống thủy điều hỏng cùng một lúc, tầu rơi như cục đá, lún xuống bùn, người anh cả chúng tôi thiệt mạng ngay tại chỗ vì bị Transmission đè lên người ngộp thở, thằng Khang mát nằm trên bị cháy tả tơi 40% còn sống sót. Nếu tôi ngồi thùng thì sao đây ? Có bao giờ cột giây an toàn khi ngồi sau đâu ! Tôi làm sao sống sót được ?
Dieu seil le sait ?
Hôm ấy tôi không Café, không mạt chược, còn gì là vui thú nữa. Lòng tôi đã gởi theo người anh Cả !
Trung Tâm Y Khoa
Tôi không thiết bay bổng gì nữa, về Saigon khám định kỳ tôi khai bệnh : Xoang mũi, Xoay viêm trái phải nằm Bệnh xá 30 ngày rồi 3 tháng.
Bác sĩ cho thuốc, tôi không uống, vứt thuốc xuống ống cống, không vứt vào thùng rác sợ bị phát giác ! Thuốc theo ống cống ra sông, bệnh ở lại với tôi, tôi nuôi bệnh. Tôi không muốn về Phù Cát !
Tôi lang thang Saigon, lấy chiếc Lambretta của thằng Hai néo 231 chạy ra Vũng Tầu ở với Yến cả tháng trời.
Phố Núi
Trở lại Pleiku, tôi và Yến biệt phái qua phòng thằng Nghị cháy, chúng tôi ngủ chung 1 giường, 3 đứa đắp 2 mền, Yến nằm giữa ôm nhau một cục mà vẫn lạnh đến nỗi thằng Nghị trở dậy lấy cái bếp điện, kê miếng gỗ dầy nửa lóng tay để bếp lên, đút dưới gầm giường làm lò sưởi. Nửa đêm phòng khét lẹt toàn mùi khói.
Tôi và Nghị giật mình thức giấc, miếng gỗ kê dưới bếp điện cháy đen thui, sắp sửa cháy xuống sàn nhà bằng gỗ, Barrack toàn bằng gỗ ! Chúng tôi sắp đốt Barrack ! Chúng tôi sắp biến thành 3 con heo quay !
Thằng Nghị đi gặp Th/tá Mão, Chỉ Huy Trưởng Phòng Thủ xin giấy tờ để Yến ra vào phi trường cho tiện. Có hôm thằng Khoan Th/tá BĐQ xách jeep lại đón chúng tôi đi ăn cơm Tây, đi Phượng Hoàng nhẩy nhót. Chiều đi bay về chúng tôi ra phố ăn cơm, đi nhậu bia ôm với cả băng 229 và thằng Toàn bên Thái Dương (530) .
Tối buồn, hai đứa mò ra phố núi uống bia tôi đậu xe Dodge cũ của SĐ22 Biệt Phái ngay trước cửa tiệm nhậu bên cạnh CLB Phượng Hoàng. Yến thật lịch sự trong thời trang mùa đông, em diện như tài tử ciné, hai đứa vào ngồi lặng lẽ trong góc tiệm. Để khỏi làm phiền bồi bàn, tôi gọi 1 két 33 cho tiện việc sổ sách !
Có lẽ trò chơi này làm phiền lòng mấy người bạn SQ BĐQ ngồi xa, Tôi mặc Nomex 2 mảnh không lon lá nhưng có “xẻng” đeo bên hông, mặt non choẹt , thấy khó ưa ! Than ơi, tôi hiền khô ! các ông BĐQ ra chiều khó chịu. phải chi mấy anh lớn thì dễ tính, Anh Tất, anh Nhu, anh Từ Vấn, anh Hùng, anh Lạc, anh Tay hay thằng Thế, thằng Khoan, thằng Hiển thì tôi được miễn phí ! Cũng may thằng Vinh râu đến đúng lúc, nó ngửi thấy mùi khen khét ngay khi bước vào cửa. Dạo đó nó quá hay ! tôi mê nó cũng vì vậy ! BĐQ thấy thằng Vinh râu, sau câu chào hỏi xã giao mọi chuyện không gì xảy ra ! Các ông ấy đã sửa soạn móc lựu đạn rồi.
Lỗi tại tôi chê hai bông mai lại không mặc áo liền quần nên phe ta nhầm ! Bộ Nomex hại tôi nhiều lần nhưng tôi vẫn thích Nomex ! Chúng tôi sống như những ngày ở Saigon nhưng thú vị hơn nhiều, đầy tình yêu và tình bạn trong bầu không khí chiến tranh. Yến thích diện, em vẽ kiểu, tự chế quần áo. Yến nhiều quần áo đẹp, có dạo báo Saigon chụp hình vào mùa Giáng Sinh, Nhà tiệm vải trên đường Tạ Thu Thâu mà !
Tôi bay bổng, chiến đấu với quân thù, đánh đu với tử thần để được vui chơi với tình nhân và bạn hữu 229. Không khí mát lạnh thú vị hơn Saigon rất nhiều. Nhân dịp phi đội Hải Sư thiếu người bay lead, không dám xuống bốc toán Viễn Thám trong mật khu An Lão để NT Nguyễn Thái Dũng bay C&C phải ra tay rước toán, làm ơn mắc oán không còn ở Phi Đoàn nữa. Hải Sư ! sao không thấy thằng nào nổi cơn mát ! Nếu thành lập Phi Đội bay test thì đã có sẵn chúng Vì thằng Lead tránh nhiệm hơi nặng và nguy hiểm. Tôi tình nguyện biệt phái cả tháng thay vì 2 tuần, chỉ bay lead thôi. Xem tử thần có làm gì được nhau ? !
Vì ham chơi, tôi tình nguyện bay vào chỗ chết để sống. Để được sống sao cho ý nghĩa, chứ không phải để mà sống ! Lôi thôi quá vậy ? ! Cũng là “sống” thôi mà ! Chúng tôi yêu nhau không kể thời gian ...Trời Pleiku sau ngày bay bổng chỉ có : ăn nhậu, sương khói, và yêu đương ! Một thời để yêu và một thời để chết ! Cả Barrack im lặng như tờ. Chúng nó đi đâu hết ? Chuyện lạ ? Ở xứ độc thân chúng ồn ào náo nhiệt cả ngày lẫn đêm, dù có đi bay hay không. Té ra thằng Mạnh, thằng Đài, thằng Phú, thằng Tuân, thằng Nghị, cả bọn chúng nó nằm ngồi trong phòng thằng Mạnh, thằng Đài nghe cải lương trực tiếp truyền thanh ! Tuồng cải lương truyền từ cái Microphone gắn đầu giường thằng Nghị xuống 2 cái loa to tổ bố trong phòng thằng Mạnh thằng Đài... tiếng thở biến thành tiếng hét... tôi và Yến đóng tuồng Tarzan “ Tiếng Hú Giữa Rừng Khuya” để chúng thưởng thức !
Nguyễn Đình Tuấn còn được anh em gọi là Tuấn Con Gái hay Tuấn Bụng để khỏi lộn với các tên Tuấn khác trong PD. Bạn Tuấn đang có thì giờ rảnh ngồi viết lại những kỷ niệm bay bổng ngày xưa với những tên người, những biến cố, những địa danh dù đã trên dưới 40 năm, tác giả vẫn nhớ rõ và ghi lại với đầy đủ chi tiết. Thật đáng khâm phục !
Mời các bạn cùng enjoy bài viết đầu tiên trong số nhiều bài viết của Tuấn.
DDQ
Mùa Đông Pleiku
Mùa mưa đến dưới đồng bằng ! Chúng tôi thất nghiệp, thật là an bình cho đất nước.
Lãnh thổ chúng tôi phụ trách 2 tỉnh Phú Yên và Bình Định, nước dâng lên cao khắp mọi nơi, quân cộng sản trốn lên vùng cao để tránh nước, ước gì chúng tránh “Nước” chúng tôi lên núi rồi thành Tiên thì hạnh phúc biết bao ! Hạnh phúc cho cả dân tộc Việt Nam !
Phi đoàn 243 tăng phái lên Cao nguyên, chúng tôi khăn gói dẫn nhau đi biệt phái 2 tuần lễ.
Hợp đoàn Mãnh Sư 243 với 8 chiếc trực thăng, 32 nhân viên phi hành, 1C&C, 2 Guns và 5 Slicks biệt phái cho SĐ22BB. Chúng tôi đã kết nghĩa với SĐ22, vị Tư lệnh Sư đoàn hơi quý tôi, sau hôm tôi đưa Trung tá Thông vào thị sát Chiến trường, thăm Bộ chỉ huy nhẹ đóng tại quận Phù Mỹ nơi mà Chiến trận đang sôi bỏng cả tuần lễ, Trực thăng không vào tiếp tế được đã 3 ngày, chúng pháo kích chính xác quá. Tôi bay low level từ An Sơn đến Phù Mỹ, làm một lèo theo đường rầy xe lửa, nên Tướng Tư lệnh được dịp thấy máy bay lướt trên đầu ngọn cây, bay sát cánh đồng lúa.
Một hôm tôi làm việc với Tướng, sau một ngày dài bay bổng, ông dặn người Sĩ quan tùy viên giữ chúng tôi lại tư gia ăn cơm tối.
Bữa cơm ngoài trời tư gia Tướng tọa lạc trên sườn núi phía sau Bộ Tư Lệnh Sư đoàn, nhìn cảnh hoàng hôn khó mà quên. Tôi được biết Tướng chưa bao giờ đãi khách. Có tí Beer tôi lâng lâng xúc động vì đa cảm, vì cảnh đẹp và vì hãnh diện cho người Phi công Trực thăng chúng tôi được đãi ngộ. Chiều tối bay về, người Xạ thủ làm rơi cái nòng súng M60, cũng may tôi bay ngoài đồng trống nên không gây tai nạn ..nhưng biết đâu có thằng vẹm nào đó bị vỡ đầu ! Thằng em về trả súng cụt nòng !
Hợp đoàn đáp Pleiku, chúng tôi được cáp 1 barrack trống trải với những ghế bố để tạm trú, nhìn hai hàng ghế bố trơ trọi lạnh lẽo... ôi cô đơn ! 32 nhân viên phi hành biệt phái 2 tuần lễ xa nhà, xa nệm êm chăn ấm, cơm hàng cháo chợ. Tôi sang barrack gần đó, khu độc thân của PD 229 tá túc với thằng Nghị cháy, Nghị là bạn học với tôi thời tỉểu học Giuse Nghĩa Thục, lên trung học Lasan Bá Ninh, rồi nó đi Lasan Ban Mê Thuột.
Người nó bị cháy tan nát sau trận Tân Cảnh, Võ Định, Đồi Chu Pao, Tiền đồn 5, tiền đồn 6, tụi nó những chàng phi công 229, những chàng phi công võ trang đã anh dũng chiến đấu và đền nợ nước, riêng nó bị cháu 60% mà vẫn sống nhăn mà không chịu xuống đất làm, không được giải ngũ thì xin đi bay lại! đời nó gắn liền với trời mây và nàng UH.
Ngày mất nước, tôi lái xe đến tận nhà, đón nó và thằng Nam cò bay ra Hạm đội, nó còn nợ tôi ơn cứu tù ... nghĩa là cứu nó khỏi đi tù cộng sản !
Tôi cất cánh Tân Sơn Nhất về Cần Thơ, lấy cao độ tôi nhìn thấy hợp đoàn Air America làm vòng chờ trên trời cao, hợp đoàn của họ làm vòng tròn trên nền trời Saigon, tôi theo đưôi một cách hồ hởi, lòng thơ thới hân hoan, tôi bảo thằng Nghị khỏi về Cần Thơ nữa, tao đeo tụi nó là chắc ăn, Nghị mỉm cười, mặt bắt đầu tươi sáng lên, nếu tôi bay về Cần Thơ thì tương lai không biết về đâu ?.
Bi giờ bay theo hợp đoàn Air America thì còn gì bằng, đánh bài mà ôm con xì thì chắc như bắp ! hai thằng thấy chân trời hé mở, lòng hân hoan như mở cờ trong bụng. Lúc mới cất cánh tôi nhìn Nghị nó như người vô tri vô giác ngồi im không nói không cười, dĩ nhiên lòng chúng tôi như chết lặng !
Không gì sung sướng bằng một mình một tầu đi chơi và cũng không gì đau khổ bằng một mình một tầu không biết bay về đâu trong không gian bát ngát..sao ta bơ vơ không chốn về ! có phải chăng quả báo nhãn tiền... Sau 1 vòng trên bầu trời Saigon, những người bạn Huê Kỳ của tôi đều biến mất dạng, từng tầu, từng tầu lại từng tầu họ đã có bãi đáp sẵn, tôi trơ trọi, tôi 1 mình. Thật vô duyên ! phải có tầu của thằng Báu nữa thì cũng an ủi cái tuổi già ! Một mình trên vùng trời Saigon, tôi làm gì đây ? Hai đứa im lặng, cảm tưởng hụt hững bị bỏ rơi làm tôi chới với.
Để phá tan bầu không khí im lặng : Mày check cho tao Nhà Bè ở đâu ? Thằng Nghị lôi bản đồ ra loay hoay.
Tôi đổi sang tần số PD231 để nghe những người bạn cùng phi đoàn xưa, để biết tôi không cô đơn ! Có tiếng léo nhéo đáp Đệ Thất Hạm đội. Nhà Bè, tôi nhìn xuống không còn chỗ trống, đông nghẹt Trực thăng. Tao ra Vũng Tầu, Nghị gật đầu.
Từ khi nó quay máy tầu, là lúc nó đã giao mạng sống cho tôi, tôi cưu mang nó từ đây cho đến ngày nó rời Ft. Chaffee về với gia đình em gái nó.
Ft Chaffee tiền tôi không có nhưng bạn tôi có nhiều, thuốc lá từng cây từ niên trưởng Tâm bên Chinook, từ thằng Thế Th/tá BĐQ, từ thằng Hải em ruột Lài, phu nhân Đ/tá Dõng, chúng tôi hút gần chết phải cho thiên hạ hút ké. Nguyễn Trần Thị Oanh.
Pleiku tháng 12 trời lạnh như cắt, tôi gọi điện thoại viễn liên thông qua những em gái bên Tiger, bên MACV để liên lạc về nhà. tôi có sợi giây liên lạc mật thiết với hững người em gái viễn thông này từ ngày mới ra Phù Cát, chúng tôi ôm điện thoại hàng đêm, hàng giờ, Phù Cát buồn chán ngày cũng như đêm, có hôm sáng sớm các nàng đánh thức tôi dậy đi bay.
May sao người nhắc điện thoại trả lời đúng là nàng, Yến người tình Saigon của tôi dạo ấy, cùng tôi mừng rỡ nói chuyện với nhau không kịp thở, tôi bảo em mai lấy Air Vietnam lên Pleiku với anh..trời Pleiku lạnh quá nhớ hơi ấm của em, nhớ vòng tay ấm áp nồng nhiệt của em. Tôi dặn em khi lên máy bay nhờ người phi công dân sự gọi đài kiểm soát Pleiku điện thoại cho biệt đội 243 để Hạ sĩ quan trực ra đón em, tôi đọc số ĐT của Biệt đội, và số ĐT của Nghị cháy để em gọi nó sang đón em về phòng nghỉ ngơi, không tắm rửa vì trời Pleiku quá lạnh, và tôi không muốn mất mùi Saigon khi tôi đi bay về !.
Biệt đội chúng tôi nằm Pleiku liên tục 2 tuần rồi về Phù Cát nghỉ 2 tuần, đứa nào cũng căng thẳng vì đây là lần đầu PĐ đi biệt phái vì tình hình nóng bỏng, lạ vùng bay bổng và bầu trời Pleiku lại gần hơn nên cảnh vật khác hẳn, Đi bay cái gì cũng lạ ! Teo bỏ mẹ !
Có lẽ vùng phố núi cao nên chúng tôi tưởng trời đất gần... tôi gần trời xa đất thì ngán gì ông thần chết ! Chiểu đi bay về Yến đứng đón tôi tại cửa biệt đội.
Chúng tôi ôm nhau.
Trái đất ngừng quay
Chúng tôi ngừng thở
Say đắm hôn nhau
Những chiến hữu tôi
Cũng hạnh phúc lây
Với tình chúng tôi..
Người tình của tôi rất ư là văn minh, em sống tự nhiên như người Tây phương, cũng rượu, cũng Beer, cũng thuốc lá, cũng đàn ông chả kém gì chúng tôi ! Có những đêm hai đứa ngất ngưởng bên két 33 tại Hoàng Gia, tôi mới biết tụi thằng Vũ. Thủy Quân Lục Chiến đóng đô. Có những ngày phì phà thuốc lá vỉa hè Thanh Thế, tôi mặt đỏ gay. Brodard một buổi chiều thật nóng tưởng như cháy da, hai đứa ngồi bên két 33 trong máy lạnh, tôi không bao giờ mặc quân phục đi chơi, cũng không bao giờ quên cái “xẻng”, 4 ông nhẩy dù trắng trẻo ngồi xa “địa” chúng tôi, gia điều muốn bắt nạt, muốn sinh sự với thằng em không mặc đồ lính !
Tôi liếc nhìn, nghĩ bụng, lính Nhẩy dù mà trắng trẻo thì đâu biết trận mạc là cái đéo gì ? Lính nhẩy dù thứ thiệt đều là bạn tôi, thằng Kha, thằng Khiết, thằng Trần Gia Tốn, em ruột tôi là Ngọc Hiếu thuộc TĐ5, sau nó về TĐ14. Yến biết tụi này là thuộc ban Tâm Lý Chiến dù, xui cho tụi nó, tôi lúc nào cũng có 6 viên cho chắc ăn !.
Hai đứa tôi tôi chơi hết 1 két 33, chúng tôi quởn mà, ôm nhau khệnh khạng ra cửa, 4 thằng nhẩy dù đứng đợi trước cửa phì phèo thuốc lá, nếu là 4 ông Nhẩy dù thì không bao giờ đứng đợi ! Allez chơi !
Tôi móc “xẻng” 4 thằng con chạy có cờ, sau này thằng Thọ Dù gập tôi xin lỗi. Yến đã đi hát một thời gian ngắn lúc nhạc trẻ mới thịnh hành nên chúng nó biết em. Hai đứa tôi tận hưởng cuộc đời, lấy phòng ngủ làm nhà ... hầu như mỗi đêm, ngày tôi về phép. Em thích tôi cái lối sống bạt mạng bất cần đời.
Tôi phớt tỉnh trước mọi sự.
Lệ Minh.
Tôi tình nguyện cho những phi vụ hiểm nghèo, tôi vào An Lão, vào Hoài An, đi Chu Pao, vào Lệ Minh một mình. Để vừa lòng Nguyễn Xuân Trình. Sao vậy Trình ?
Gần Tết đầu năm 1974, Tôi bay VR với Tướng Tất, tư lệnh BĐQ cả một ngày, ăn trưa trên tầu bay. Tôi được biết phải cắm cờ VN, phải quay phim gửi về Phủ Tổng Thống làm quà Tết cho Tổng Thống.
Lệ Minh là một quận nhỏ thuộc tỉnh Pleiku không thuộc quyền kiểm soát của quân ta từ lâu.
Ngày N, Trinh bay C&C dẫn Khoa “bàn đèn” cùng hợp đoàn thả một trung đội trinh sát vào cắm cờ quay phim như ciné, hợp đoàn bay low level theo sự hướng dẫn của Đ/úy Trình, Đ/úy Khoa dẫn hợp đoàn đổ một trung đội Trinh sát và phóng viên chiến trường ngay đầu phi đạo Lệ Minh. Tôi được ân huệ bay rescue vì đã bay lead liên tục một tháng rồi. Khoa dẫn hợp đoàn ra an toàn, chắc nó làm dấu Thánh giá cẩn thận ? Có kiêng có lành ? Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đinh ninh phi vụ hoàn tất, quân ta hoàn toàn vô sự.
Bỗng trên tầng số FM xôn xa Phe ta không quay phim được ! Vì không có cây để cắm cờ ! Có lỗ mà không có cọc ! Thế mới biết cái nào quan trọng ? Cây cọc bỏ quên trên tầu bay ! Lệ Minh rừng rậm khắp nơi, Trinh sát chỉ biết giết giặc, không biết làm thợ mộc. “Thằng T bay một mình, để nó vào một mình”... Chúng bắt nạt tôi quá DM Chào thua ! Trình hỏi tôi rất lịch sự ? Anh muốn làm sao ? Tao muốn “Kẹp chả”. Tôi trả lời.
Bay một mình lạnh lẽo thấy mẹ ! Vùng Lệ Minh thuộc quyền kiểm soát của chúng từ lâu ! Gun 1 bay đầu, tôi nằm giữa, Gun 2 theo đuôi.Chúng tôi low level vào Lệ Minh lần thứ hai với một người Trinh sát ôm cây cầm cờ. Gần đến phi trường Lệ Minh, bên trái tầu, một đốm lửa phụt lên, tôi Low level quá lẹ, tôi và thằng Liễn nhìn nhau, tôi khỏi cần phải ra lệnh, Liễn cho một tràng M 60 xuống đốm lửa. Liễn là Cơ phi ruột của tôi, nó theo tôi hầu hết các trận lớn và những phi vụ hiểm nghèo. Liễn vượt biển sang sau, hiện ở Nam Cali.
Chuyến Solo hoàn tất ! về đáp thì mới biết Gun 2 của thằng Quang Mập bị dính một mảnh nhỏ của trái B 41Cải tổ. Phát đạn bắn hụt tôi ?
Đ/úy Trình là một phi công giỏi, đầy mưu trí và nhiều tham vọng. Trên trời thì rất là anh hùng, dưới đất mà được như thế thì chúng ta có được một người chỉ huy hoàn hảo ! Đạo đức chỉ huy ? Chắc nước chúng tôi không bao giờ cần những thứ này. Những thằng chết nhát không bao giờ dám bay với tôi, những thằng bỏ tôi ngang xương vì chết nhát một thời gian sau đều chết thiệt ! Thằng Thiệt rỗ, thằng Hùng lìm ...
Có lẽ mạng tôi lớn, tai to quá chăng ? tại Phật mà !.
Xập Xám Cứu Mạng
Tôi đã thoát chết trong sự tình cờ vài lần.
Ngày còn ở PĐ 231, trận Krek đầu năm 1971, Phát từ Đà Nẵng đổi về Biên Hòa, Phát khóa 1 trực thăng, Khóa 8/68 Thủ Đức được ưu tiên bay số 2 vì là “em mới” và bay với tôi, người Hoa tiêu phó nhiều giờ bay, kinh nghiệm đầy mồm ! Chính ra phải nói : Tôi bay với Phát mới đúng lễ nghi quân cách !
Phát điềm tĩnh, trái ngược hẳn với Quá, người leader của chúng tôi, nhưng tôi rất “chịu” Quá, tướng nó không ngang tàng, không bảnh bao, phải nói là lè phè củ mì, nhưng dám ăn, dám nói và dám làm. Ăn đây là ăn tiền , nó đánh bạc giỏi lắm. Hôm anh chị Lộc “Rửa tay gác kiếm” Tôi có gặp nó, bi giờ Quá là Professional Poker USA.
Quá đã từng chửi thề DM các anh nhẩy dù cấp bậc Tr/tá, Th/tá trong BCH Dù đóng tại PT Tây Ninh. Hôm đó tôi tái mặt, đã rình rình nhè nhẹ, để tay lên báng súng, căng quá đấy ! Biết làm sao bây giờ ? Ngày đó chúng tôi 5 chiếc trực thăng làm việc cho Dù. Thiếu óai Quá bay lead, chúng tôi toàn Thiếu oái, trừ Tr/úy Tiên Romeo, Tr/úy Yto Yban và Tr/úy Phùng văn Tấn..
Chiều xuống chúng tôi sửa soạn về tổ, thời tiết không được tốt cho lắm, kiểm điểm lại còn thiếu một phi hành đoàn. Qua hỏi Bộ Chỉ Huy , người SQ Dù trực hành quân trả lời lờ mờ. Hỏi han lung tung vẫn không có câu trả lời chính xác. Một chiếc Trực thăng chưa về, hợp đoàn chúng tôi còn lại 4 chiếc, làm sao đây ? Chúng tôi không về được ? Không bao giờ có chuyện như thế xảy ra .
Không bỏ anh em, không bỏ bạn bè .
Quá không dằn được tức bực vì lo ngại cho bạn, cho những người Wingman của mình, nó la chửi, gào thét toán loạn, chơi một màn độc thoại, độc diễn trong BCH Dù. Cũng may các anh SQ cao cấp Dù rất bình tĩnh giải quyết vấn đề sau khi ăn một tràng tiếng Đức của Quá, mọi việc ổn thỏa. Từ đó Quá được thăng cấp Đ/tá đặc cách tại mặt trận ! Kèm theo 30 ngày trọng cấm. Lon do chúng tôi gắn, 30 ngày do BTL Không Quân cấp ! Phải Đ/tá mới có quyền chửi DM Tr/tá chứ !
Tôi đã bay với Phát, nó bay giỏi, trầm tĩnh, Low level khỏi chê, có lần đã bay qua 2 cây cau, phải nghiêng cánh. Phi công vùng 1 mà !
Người Tù Binh Hụt
Hợp đoàn 5 chiếc làm việc cho Dù tại ngả ba Krek, nhiệm vụ tiếp tế và tản thương những người anh hùng đã đền nợ nước về hậu cứ, Thằng Công bay số 4 với Quang, người Thiếu Sinh Quân rất chững chạc và đàng hoàng, ít thích binh xập xám. Buổi chiều chúng tôi vào check Phi lệnh, xem mình bay với ai ? làm gì ? rồi ngày mai lè phè ra tầu thi hành nhiệm vụ. Công vào đổi tên phi lệnh tôi xuống bay với nó chiếc số 4, Quang lên chiếc số 2 với Phát, Phát Quang ? Chúng tôi không ai thắc mắc khiếu nại gì cả. số 4 hơi khó bay hơn số 2 một chút, sáng hôm sau đi bay tôi hỏi Công sao vậy ? Nó trả lời : Tao thích Quang lắm nhưng nó không thích binh xập xám, tầu mình có 3 tay rồi, mày nữa là đủ ! Ôi Xập xám !
Hôm ấy trời sương mù, sương mù mỏng, trần mây thấp 300’ , broken..Chúng tôi leo trên mây núp bóng từ bi. Hợp đoàn nối đuôi nhau bay vào Krek, không sợ đạn ở dưới đát bắn lên vì quân thù không thấy đường, dưới bụng chúng tôi được bao phủ bởi trần mây thấp, an toàn trên xa lộ. Đến ngã ba điểm hẹn, hợp đoàn đục mây chui xuống đáp tiếp tế cho quân Dù, rồi bốc những chiến sĩ tử trận về hậu cứ Phi trường Tây Ninh. Ngã ba Krek sương mù mỏng, tầm nhìn rất giới hạn, thằng Công tí nữa thì ủi vào một cây khô không to lắm đứng sừng sững phía bên phải của nó, cây đã chết khô, trùng mầu với sương mù khó nhận thấy.
Tôi giựt cần lái về bên trái tôi, tôi luôn ôm nhẹ cần lái khi vào “hot” chúng tôi luôn luôn bay Dual khi vào nơi nguy hiểm và khi bay low level. Thợ vịn cũng đòi hỏi kinh nghiệm đỡ khổ cho Trưởng phi cơ nhiều lắm. Nhìn nhau nhe răng cười, căng quá ! Không kịp nói gì với nhau, chỉ kịp la DM !
Hợp đoàn 5 chiếc vội vã đáp, chúng tôi cố làm việc thật nhanh để thoát ra khỏi vùng cho lẹ, tử khí bao trùm mọi cảnh vật. Thật ghê rợn ! Bỏ thực phẩm, nước uống và đạn dược xong lại load những tử thi bọc trong poncho đã bốc mùi, chúng tôi vội vã cất cánh. Tầu vừa lên khỏi mặt đất tôi nghe trong tầng số : Số 2 bị bắn rớt, số 3 chần chờ, số 4 chúng tôi chới với, Công khựng lại vì số 3 còn đó, chúng tôi hoang mang một giây, hai thằng nhìn nhau để lấy lại tinh thần, tôi hất hàm với nó như thầm nói : Bình tĩnh ! Tôi vừa nói : Lên mày ! Thì may quá số 3 cất cánh sau 1 giây chần chừ vì shock ! Thế là Công vội đẩy con tầu bay theo người bạn phía trước. Chúng tôi good team work !
Tôi bay nhiều với thằng Công, thàng Thạc, chúng tôi thay phiên nhau bay, chia đều nhiệm vụ. Chúng tôi 4 chiếc trực thăng nối đuôi nhau đáp phi trường Tây Ninh để lại tầu số 2 với 2 chàng phi công Phát - Quang thay vì Phát - Tuấn. Tôi thẫn thờ : Âu cũng là số mạng, thằng Công nhìn tôi : “C’est la vie” Công sau này đi Mỹ lại để học bay Chinook.
Ngay sau đó đích thân vị Phi đoàn trưởng 231 bay tầu rescue lên đón PHĐ lâm nạn nhưng chỉ cứu được 1 người Cơ phi tên Điệu. Tôi hãnh diện được phục vụ Phi đoàn với những người chỉ huy như vậy. Như anh Thân, anh Lộc xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, luôn dấn thân vào chỗ nguy hiểm với đàn em, nóng ruột vì đàn em trong vùng nguy hiểm, giải cứu đàn em không đắn đo suy nghĩ.
Câu chuyện bị bắn rớt tầu được Điệu kể lại ngay sau đó :
Vừa cất cánh tầu số 2 bị bắn rơi ngay tại chỗ, nhờ bản lãnh và kinh nghiệm Phát điều khiển con tầu chạm đất an toàn, không mạnh cho lắm, Điệu bị bất ngờ nên ngã chúi vào những túi xác chết không kịp chạy. Những những người chiến hữu của Điệu cũng không chạy được xa, Phát và Quang bị bắt không xa chỗ tầu rớt, bị trói chặt ngay, Dũng người xạ thủ trắng trẻo cao ráo, hơi gầy,bảnh trai với biệt hiệu Dũng lai, với hai giòng máu trong người, ra phố Dũng luôn có 1 bông mai để cài cổ áo coi cũng bảnh choẹ lắm.
Quân thù la : “Thằng này là xạ thủ” . Chúng bắt trói Dũng và chặt đầu ngay tại chỗ bằng mã tấu . Dũng đền nợ nước không kịp đeo lon. Nó không cần đeo lon lá gì cả ! Người anh hùng Tổ Quốc ghi ơn, không phân biệt cấp bậc. Tôi vẫn nhớ đến nó và câu chuyện tếu nó kể lúc standby. Chúng la to một lần nữa : Còn 1 thằng nữa... Còn một thằng nữa ! Điệu vội kéo Zipper cái Poncho đựng xác chết bên cạnh, dùng tay cào vào xác chết, vơ vét những giọt máu khô bôi vội lên mặt mình, lên áo bay, nhắm mắt nín thở như đã chết rồi, chúng tìm được xác Điệu nằm cạnh Poncho bảo nhau : “Thằng này chết rồi” rồi kéo nhau chạy hết. Quân Dù cũng quanh đây thành chúng không kiểm soát kỹ và cũng không dùng súng bắn.
Điệu bò ra ruộng, ngâm mình dưới bùn đợi tầu lên cứu, nghe tiếng máy bay quen thuộc trên trời , Điệu lôi cái gương tròn nhỏ, bán ngoài chợ dùng để chải đầu (tên Điệu mà !) . Cái gương đã cứu nó, tầu rescue thấy ánh sáng nhấp nháy của Điệu nhào xuống bốc nó về. Điệu hiện ở USA, theo lời Th/tá Tiên. Anh hùng Phát và Quang được trả về ngày trao đổi tù binh, sau đó các anh có chữ “Tù Binh” gắn liền với tên mình. Hiện 2 anh ở USA.
Đó là lần đầu tôi thoát nạn. Ngã ba Krek, tôi, người tù binh hụt !
Mạt Chược Cứu Mạng
Lần thứ hai cũng thật tình cờ. Phù Cát sáng Chủ Nhật, ngày tôi nghỉ lên Phi Đoàn uống café ăn sáng ghi sổ. Quán Th/sĩ Khoa, vừa kêu ly cà phê sữa chưa kịp uống. Xếp đi tìm tôi, anh thích tôi nhưng không để lộ cho ai biết cả. Anh chịu tôi sau ngày tôi vào xin anh đi bay biệt phái hành quân với PD 215.
“ Chú đi với tôi ra Qui Nhơn ăn sáng, nhẩy đầm Matinêe, tắm hơi, đấm bóp”.. Anh làm một hơi. Th/sĩ Khoa đang pha café phải ngửng lên nhìn.
Tôi chới với đầy ngạc nhiên ! Xếp rủ mình đi phố Qui Nhơn để hưởng lạc ? Một chương trình hấp dẫn đầy chất lượng cho ngày Chủ Nhật ! Thật là buồn ngủ mà gặp chiếu manh ! Xếp nói tiếp : Thiếu Tá Đào bao ! Thiếu Tá Đào là Chỉ Huy Trưởng Pháo binh Tiểu khu Bình Định. Mấy ông pháo binh “khẩm địa” !
Yes Sir !
Tôi chưa kịp hớp 1 miếng café sữa nào, bỏ lại trên bàn vội vàng theo xếp. Tôi tự nhiên lấy chìa khóa xe Pickup của xếp, ngày đó sau xếp là tôi, có lẽ chúng không ưa tôi là vì vậy ! Có lần tôi và 3 em gái Saigon : Phụng, Nguyên, Viên ngồi đằng trước, đằng sau 4 ông xếp lớn, anh Thân, anh Hổ, anh Bút và Thành Quang ngồi thùng. Nổ máy xe, đợi xếp lấy nón bay dẫn thằng học trò đi Check out Trưởng phi cơ, thằng Khang Mát.
Ba thầy trò vừa leo lên con dốc nhỏ trước mặt Phi đoàn, thì ngược chiều chiếc xe Jeep của Th/tá Hy, trưởng phòng An ninh quân đội chận lại, Anh Hy hỏi xếp : Thân, sao đi bay 3 người ? Tôi thiếu một tay đây, anh Hy tổ chức mạt chược ngày Chủ Nhật. Xếp rất nể ông An Ninh này. Tôi còn nể hơn xếp gấp trăm lần ! Chưa bao giờ tôi xoa mà thắng anh Hy ! Tôi rất quý mến anh chị Hy. Xếp nhìn tôi chần chừ : Chú ở lại. Tôi lẩm bẩm chửi thề trong bụng ! Anh Hy cười thỏa mãn trong sự đau khổ của tôi rồi lái xe đi ngay .
Tôi im lặng buồn 5 phút tiếc hùi hụi màn đấm bóp tắm hơi.
Tiger Massage anh em chúng tôi có quyền người đấm ta bóp ! Rồi tùy nghi... Ôi những em trẻ đẹp, trắng trẻo, chân dài...! Tôi đưa xếp và thằng Khang Mát ra phi đạo lấy tầu gập Đ/Úy Trình đứng bên cạnh chiếc tầu định mệnh ! Trình bay hành quân nhưng vẫn nhường chiếc tầu định mệnh cho xếp, một hành động đẹp của người học trò kính trọng người thầy.
Trình nói : Th/tá bay chiếc này, để tôi check chiếc khác, một chiếc tầu bên cạnh.
Hành động đẹp này đã cứu Trình thoát hiểm, thật là số mạng. Tôi lái xe về Phi đoàn lòng tiếc hùi hụi. Chủ nhật mất một chầu ăn chơi chùa đầy hào hứng ! Mỡ treo gần miệng rồi mà không được đớp ! Rủa thầm anh Hy, xin lỗi anh, người cứu mạng tôi không chỉ một lần. Vợ chồng Th/tá Hy được bầu là Gia Đình Á Châu Gương Mẫu tại Chicago năm 2009, con cháu nên người, nổi tiếng trong cộng đồng cả Việt lẫn Mỹ. Xuống Câu Lạc Bộ Th/sĩ Khoa lần nữa, tôi gọi ly Café thứ hai, lại chưa kịp uống thì người Sĩ quan trực chạy xuống hớt hải la : Phi đoàn trưởng rớt tầu !
Tôi vội chạy lên văn phòng Phi đoiàn, Hành Quân Chiến Cuộc báo tầu rớt ở Bà Gi, một phi trường nhỏ chúng tôi thường dùng bay tập, máy bị tắt, hệ thống thủy điều hỏng cùng một lúc, tầu rơi như cục đá, lún xuống bùn, người anh cả chúng tôi thiệt mạng ngay tại chỗ vì bị Transmission đè lên người ngộp thở, thằng Khang mát nằm trên bị cháy tả tơi 40% còn sống sót. Nếu tôi ngồi thùng thì sao đây ? Có bao giờ cột giây an toàn khi ngồi sau đâu ! Tôi làm sao sống sót được ?
Dieu seil le sait ?
Hôm ấy tôi không Café, không mạt chược, còn gì là vui thú nữa. Lòng tôi đã gởi theo người anh Cả !
Trung Tâm Y Khoa
Tôi không thiết bay bổng gì nữa, về Saigon khám định kỳ tôi khai bệnh : Xoang mũi, Xoay viêm trái phải nằm Bệnh xá 30 ngày rồi 3 tháng.
Bác sĩ cho thuốc, tôi không uống, vứt thuốc xuống ống cống, không vứt vào thùng rác sợ bị phát giác ! Thuốc theo ống cống ra sông, bệnh ở lại với tôi, tôi nuôi bệnh. Tôi không muốn về Phù Cát !
Tôi lang thang Saigon, lấy chiếc Lambretta của thằng Hai néo 231 chạy ra Vũng Tầu ở với Yến cả tháng trời.
Phố Núi
Trở lại Pleiku, tôi và Yến biệt phái qua phòng thằng Nghị cháy, chúng tôi ngủ chung 1 giường, 3 đứa đắp 2 mền, Yến nằm giữa ôm nhau một cục mà vẫn lạnh đến nỗi thằng Nghị trở dậy lấy cái bếp điện, kê miếng gỗ dầy nửa lóng tay để bếp lên, đút dưới gầm giường làm lò sưởi. Nửa đêm phòng khét lẹt toàn mùi khói.
Tôi và Nghị giật mình thức giấc, miếng gỗ kê dưới bếp điện cháy đen thui, sắp sửa cháy xuống sàn nhà bằng gỗ, Barrack toàn bằng gỗ ! Chúng tôi sắp đốt Barrack ! Chúng tôi sắp biến thành 3 con heo quay !
Thằng Nghị đi gặp Th/tá Mão, Chỉ Huy Trưởng Phòng Thủ xin giấy tờ để Yến ra vào phi trường cho tiện. Có hôm thằng Khoan Th/tá BĐQ xách jeep lại đón chúng tôi đi ăn cơm Tây, đi Phượng Hoàng nhẩy nhót. Chiều đi bay về chúng tôi ra phố ăn cơm, đi nhậu bia ôm với cả băng 229 và thằng Toàn bên Thái Dương (530) .
Tối buồn, hai đứa mò ra phố núi uống bia tôi đậu xe Dodge cũ của SĐ22 Biệt Phái ngay trước cửa tiệm nhậu bên cạnh CLB Phượng Hoàng. Yến thật lịch sự trong thời trang mùa đông, em diện như tài tử ciné, hai đứa vào ngồi lặng lẽ trong góc tiệm. Để khỏi làm phiền bồi bàn, tôi gọi 1 két 33 cho tiện việc sổ sách !
Có lẽ trò chơi này làm phiền lòng mấy người bạn SQ BĐQ ngồi xa, Tôi mặc Nomex 2 mảnh không lon lá nhưng có “xẻng” đeo bên hông, mặt non choẹt , thấy khó ưa ! Than ơi, tôi hiền khô ! các ông BĐQ ra chiều khó chịu. phải chi mấy anh lớn thì dễ tính, Anh Tất, anh Nhu, anh Từ Vấn, anh Hùng, anh Lạc, anh Tay hay thằng Thế, thằng Khoan, thằng Hiển thì tôi được miễn phí ! Cũng may thằng Vinh râu đến đúng lúc, nó ngửi thấy mùi khen khét ngay khi bước vào cửa. Dạo đó nó quá hay ! tôi mê nó cũng vì vậy ! BĐQ thấy thằng Vinh râu, sau câu chào hỏi xã giao mọi chuyện không gì xảy ra ! Các ông ấy đã sửa soạn móc lựu đạn rồi.
Lỗi tại tôi chê hai bông mai lại không mặc áo liền quần nên phe ta nhầm ! Bộ Nomex hại tôi nhiều lần nhưng tôi vẫn thích Nomex ! Chúng tôi sống như những ngày ở Saigon nhưng thú vị hơn nhiều, đầy tình yêu và tình bạn trong bầu không khí chiến tranh. Yến thích diện, em vẽ kiểu, tự chế quần áo. Yến nhiều quần áo đẹp, có dạo báo Saigon chụp hình vào mùa Giáng Sinh, Nhà tiệm vải trên đường Tạ Thu Thâu mà !
Tôi bay bổng, chiến đấu với quân thù, đánh đu với tử thần để được vui chơi với tình nhân và bạn hữu 229. Không khí mát lạnh thú vị hơn Saigon rất nhiều. Nhân dịp phi đội Hải Sư thiếu người bay lead, không dám xuống bốc toán Viễn Thám trong mật khu An Lão để NT Nguyễn Thái Dũng bay C&C phải ra tay rước toán, làm ơn mắc oán không còn ở Phi Đoàn nữa. Hải Sư ! sao không thấy thằng nào nổi cơn mát ! Nếu thành lập Phi Đội bay test thì đã có sẵn chúng Vì thằng Lead tránh nhiệm hơi nặng và nguy hiểm. Tôi tình nguyện biệt phái cả tháng thay vì 2 tuần, chỉ bay lead thôi. Xem tử thần có làm gì được nhau ? !
Vì ham chơi, tôi tình nguyện bay vào chỗ chết để sống. Để được sống sao cho ý nghĩa, chứ không phải để mà sống ! Lôi thôi quá vậy ? ! Cũng là “sống” thôi mà ! Chúng tôi yêu nhau không kể thời gian ...Trời Pleiku sau ngày bay bổng chỉ có : ăn nhậu, sương khói, và yêu đương ! Một thời để yêu và một thời để chết ! Cả Barrack im lặng như tờ. Chúng nó đi đâu hết ? Chuyện lạ ? Ở xứ độc thân chúng ồn ào náo nhiệt cả ngày lẫn đêm, dù có đi bay hay không. Té ra thằng Mạnh, thằng Đài, thằng Phú, thằng Tuân, thằng Nghị, cả bọn chúng nó nằm ngồi trong phòng thằng Mạnh, thằng Đài nghe cải lương trực tiếp truyền thanh ! Tuồng cải lương truyền từ cái Microphone gắn đầu giường thằng Nghị xuống 2 cái loa to tổ bố trong phòng thằng Mạnh thằng Đài... tiếng thở biến thành tiếng hét... tôi và Yến đóng tuồng Tarzan “ Tiếng Hú Giữa Rừng Khuya” để chúng thưởng thức !
Bố quỷ !
http://hoiquanphidung.com/content.php?2250-M%C3%B9a-%C4%90%C3%B4ng-Pleiku
Tuấn 4/2010
Tân Sơn Hòa chuyển
No comments:
Post a Comment