Wednesday, May 4, 2022

NỘI THÙ làm Nền CỘNG HÒA VIỆT NAM Sụp Đổ

NỘI THÙ làm Nền Cộng Hòa Việt Nam Sụp Đổ

1. CS Dân Chủ Mỹ
2. Bọn Ăn Cơm Quốc Gia Thờ Ma CS (VC Nằm Vùng - Ma Tăng)

-------------------------------- 

   
  
Sự sụp đổ của một chế độ nhân bản không phải chỉ do người Mỹ quay lưng và “đồng minh tháo chạy,” mà còn do những mũi giáo đâm thẳng sau lưng dân tộc.
Những mũi giáo đó ẩn hiện khắp miền Nam VN. Nếu cho rằng đó là những kẻ, hay gia đình họ, đã nhờ được hưởng tự do và ít nhiều ơn mưa móc từ chế độ VNCH mà cuộc sống của họ tương đối sung túc thì họ có thể được gọi là những kẻ “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản.”

 Một số tập kết ra Bắc và nhiều tên khác ở lại nằm vùng trong Nam. Họ trà trộn, luồn lách vào các cơ quan công quyền, quốc hội và quân đội. Họ đóng vai những nhà báo khuynh tả. Họ mặc áo nghệ sĩ. Họ đội lốt tôn giáo. Họ mang hia đội mão trí thức. Họ thậm chí đi xuống tận cùng giai cấp xã hội để làm công nhân lao động nghèo khổ. Họ có khi là những người trẻ, nhẹ dạ, bị tuyên truyền, nhồi nhét những điều huyễn mị về chủ nghĩa cộng sản.

 Những phần tử này được liệt vào thành phần thứ năm sau 4 cái ngu mà dân gian vẫn thường hay nói tới, khiến câu ca dao bình dân có thể được thêm vào như sau:
Trên đời có bốn cái ngu
Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu
Thứ năm ngu nhưng lại đứng đầu
Đó là cuồng tín theo hầu cộng nô…
 

Những người nổi tiếng gia nhập đảng cộng sản như: Nguyễn Thị Bình (Sa Đéc), Nguyễn Tấn Dũng (Cà Mau), Nguyễn Thị Định (Bến Tre), Nguyễn Hộ (Gò Vấp), Phan Văn Khải (Củ Chi), Võ Văn Kiệt (Vĩnh Long)… đều là gốc người miền Nam và chính họ hay gia đình họ đã từng hưởng trực tiếp hay gián tiếp ơn mưa móc của chính phủ VNCH.

 Vào ngày 20/12/1960, con bài “Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam VN” (MTDTGPMN) ra đời để bắt đầu quấy rối cuộc sống yên bình của dân chúng miền Nam. Những tên gạo cội của mặt trận này gồm có: Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Phùng Văn Cung, Võ Chí Công, Đại đức Sơn Vọng, Trần Nam Trung, Nguyễn Văn Hiếu, Trần Bạch Đằng, Phan Văn Đáng, Nguyễn Hữu Thế, Nguyễn Thị Định, Thích Thượng Hào, Nguyễn Văn Ngợi, Lê Quang Thành, Đặng Trần Thi, Trần Bửu Kiếm…

Sau đó, cái quái thai “MTDTGPMNVN” của Cộng Sản Bắc Việt (CSBV) này đã đẻ ra cái gọi là “Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam” (CPCMLTCHMNVN) với những tên chủ chốt như: Huỳnh Tấn Phát, Phùng Văn Cung, Trần Bửu Kiếm, Trần Nam Trung, Nguyễn Thị Bình, Cao Văn Bổn, Lưu Hữu Phước, Nguyễn Văn Kiết, Dương Quỳnh Hoa, Trương Như Tảng, Nguyễn Hữu Thọ, Trịnh Đình Thảo, Thích Đôn Hậu…

 Có lẽ cần mở ngoặc để nói đôi điều cái quái thai.
“MTDTGPMNVN.” Thế giới lúc bấy giờ đều gọi họ là Việt Cộng (VC), theo người Mỹ, trong khi người Việt gọi Việt Cộng là để chỉ chung Cộng Sản Việt Nam từ Nam chí Bắc. Không biết người Mỹ có cố tình gọi VC chỉ để nhắm vào phần tử của “MTDTGPMNVN” hay không mà khi tổ chức hội đàm Paris, họ lại dành cho mặt trận này một chỗ ngồi ngang hàng với VNCH. Cuộc hội đàm 4 bên thật sự không đúng nghĩa bởi vì 4 bên đó phải là Trung Cộng hay/và Liên Xô (nước đỡ đầu cho CSVN trong cuộc chiến) đối đầu với Mỹ (đại diện cho phe đồng minh) và VN Dân Chủ Cộng Hòa (hay CSBV) đối đầu với VNCH. Vì thế, Hiệp Định Paris 27/1/1973 được ra đời trong sự thua thiệt bất công nghiêng về phía VNCH. CSBV với sự yểm trợ mạnh mẽ cả về vũ khí, tài chính lẫn nhân sự từ Trung Cộng và Liên Xô, đã trắng trợn vi phạm hiệp định này trong khi VNCH bị cúp mất viện trợ từ Mỹ nên đã ngậm ngùi bị bức tử vào ngày 30/4/1975. Phong trào phản chiến lớn rộng tại Mỹ và nhiều nơi, kể cả VN, đã có nhận định quá sai lầm về cuộc chiến. Họ không chống kẻ xâm lăng gây chiến mà lại chống người tự vệ chính đáng. Bốn mươi lăm năm đã trôi qua kể từ ngày ký hiệp định Paris với những đau khổ triền miên dành cho một dân tộc bất hạnh sau ngày Sài Gòn bị thất thủ. Đã có những nỗ lực đáng trân trọng để phục hoạt hiệp định Paris trong gần như vô vọng.

 Trước đó, những kẻ nằm mơ giữa ban ngày về cái gọi là “miền Nam trung lập” thuộc MTDTGPMN và CPCMLTMNVN đã vỡ mộng vì cả hai tổ chức này đều bị chính thức khai tử không kèn không trống vào ngày 2/7/1976. 

Trở lại với những mũi giáo oan nghiệt đâm sau lưng, từ Dinh Độc Lập, có các cố vấn của Tổng Thống VNCH như Huỳnh Văn Trọng, Vũ Ngọc Nhạ… Điều đáng lưu ý là những tên này cùng đồng bọn gồm 20 tên khác từng bị bắt nhốt bởi Đoàn Công Tác Đặc Biệt Miền Trung phối hợp với Ty Công An Huế thời Đệ Nhất Cộng Hòa, nhưng đến ngày 1/11/1963, Hội Đồng Cách Mạng của Tướng Dương Văn Minh thả ra và sau đó họ đã len lỏi vào các cơ quan trọng yếu của VNCH.
 Trong hàng ngũ sĩ quan cao cấp quân lực VNCH, có Phạm Ngọc Thảo, Lâm Văn Phát, Nguyễn Hữu Hạnh… và vô số binh sĩ cũng như sĩ quan VNCH âm thầm làm việc tiếp tay cho CSVN, như Nguyễn Thành Trung, thượng sĩ nhất Nguyễn Văn Minh…

 Nằm vùng tại Quốc Hội VNCH có cái gọi là “thành phần thứ ba” và Dân Biểu Đối Lập như Dương Văn Ba, Lý Quý Chung, Lý Chánh Trung, Hồ Ngọc Nhuận, Ngô Công Đức, Ngô Bá Thành (Phạm Thị Thanh Vân), Kiều Mộng Thu, Hồng Sơn Đông, Nguyễn Văn Hàm, Đinh Văn Đệ…

 Một số phần tử này cũng là những nhà báo thiên tả như Ngô Công Đức (Tin Sáng), Hồng Sơn Đông (Điện Tín) hợp cùng Chân Tín (Đối Diện), Họa Sĩ Ớt (Huỳnh Bá Thành), Phạm Xuân Ẩn (các báo ngoại quốc như Time, New York Herald Tribune…) Vào đầu năm 1970, có khoảng 36 tờ báo tư nhân ở miền Nam, nhưng có rất ít báo của nhà nước, chẳng hạn như tờ Tiền Tuyến. Lợi dụng tự do báo chí, nhiều nhà báo thiên tả đã công khai đả phá chính phủ VNCH và cá nhân của TT Nguyễn Văn Thiệu. Thậm chí họ còn tổ chức diễn biến “ký giả xuống đường đi ăn mày” vào ngày 10/10/1974 để phản đối sắc luật 007 qui định về tiền ký quỹ ra báo.

 Những mũi giáo đâm sau lưng còn phát xuất từ những kẻ đội lốt nghệ sĩ mà điển hình là Kim Cương, kẻ được cho là mang cấp bậc Thượng Tá của VC mặc dù bà ta phủ nhận điều này, nhưng có lẽ chẳng mấy ai tin. Ngoài ra, còn có một số nhạc sĩ nổi tiếng phản chiến như Trịnh Công Sơn (TCS), Trương Quốc Khánh, Tôn Thất Lập… Riêng TCS được xem là thiên tài âm nhạc và phù thủy ngôn ngữ, nhưng rất tiếc những tinh hoa đó lại phục vụ cho chế độ man rợ cộng sản.
 Mặc lớp áo thầy tu, những mũi giáo đó đã lũng đoạn hàng ngũ quốc gia miền Nam. Những tay nổi bật trong thành phần này từ Thích Trí Quang cho tới Thích Nhất Hạnh, Chân Tín, ni sư Huỳnh Liên, Phan Khắc Từ, Trần Hữu Thanh… đều tích cực nối giáo cho giặc bằng mọi hình thức như xách động xuống đường, tuyệt thực, tự thiêu… dưới chiêu bài chống độc tài gia đình trị (thời đệ nhất Cộng Hòa), đòi quyền sống, đòi hòa bình, viết báo công kích chính phủ, chống tham nhũng (thời đệ nhị Cộng Hòa)…

Thành phần trí thức thiên tả miền Nam góp phần phá nát chính thể dân chủ của người quốc gia có khá nhiều, tiêu biểu như: Trương Bá Cần, Nguyễn Văn Trung, Lý Chánh Trung, Thế Uyên, Thế Nguyên, Duy Lam, Nguyễn Hữu Chung, Lê Văn Hảo, Lê Khắc Quyến (ông này là cha của ông Lê Khắc Nhàn tức Hằng Trường. Đại lão Hòa Thượng Tuyên Hóa đã đuổi ra khỏi Tăng Đoàn Vạn Phật Thành vì âm mưu chiếm chùa Vạn Phật và không được lấy pháp danh họ Hằng nữa), Tôn Thất Hanh, Lê Tuyên…

 Thành phần năng động nhất ở miền Nam gây khó khăn cho chính phủ VNCH ở hậu phương Sài Gòn là các học sinh sinh viên thiên tả như: Lê Văn Nuôi, Huỳnh Tấn Mẫm, Cao Thị Quế Hương, Võ Như Lanh, Phan Kim Hạnh, Dương Văn Đầy, Trịnh Đình Ban… Ở miền Trung có Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân… Ngoài ra, còn có một số lãnh tụ sinh viên ở Sài Gòn chuyên cầm đầu những cuộc xuống đường rầm rộ ở Sài Gòn như Nguyễn Văn Thắng (cựu SV Sư Phạm Sài Gòn), Đoàn Kỉnh (Đại Học Khoa Học SG) mà lý lịch không rõ là người quốc gia hay thân cộng.

 Những mũi giáo đâm sau lưng dân tộc còn có vô số những tay nằm vùng hành nghề lao động tay chân như lái tắc xi, đạp xích lô… và thậm chí còn có những kẻ được gọi bằng danh xưng mỹ miều “bà mẹ chiến sĩ.” Sau ngày 30/4, bọn này xuất đầu lộ diện thành những tên VC mang băng đỏ trên cánh tay chỉ đường cho CSBV tiến vào Sài Gòn và sau đó giữ những chức vụ tại hạ tầng cơ sở hay trung ương.

 Trên đây là những mũi giáo đâm sau lưng được người dân nhận diện ra tại Sài Gòn, không kể đến những kẻ khác hoạt động bí mật rải rác khắp miền Nam.

**...Những kẻ này đã góp phần lật đổ chế độ nhân bản VNCH và xây dựng nên một chế độ man di, tàn bạo gây thống khổ cho toàn dân suốt gần 44 năm dài…

 Những kẻ nối giáo cho giặc cộng sau năm 1975 đều bị vắt chanh bỏ vỏ một cách không thương tiếc. Một số đấm ngực ăn năn thì đã quá muộn màng.
 Ngay cả sau biến cố 30/4, trong làn sóng tị nạn ra hải ngoại cũng có không ít phần tử cộng sản trà trộn hay hoạt động ngầm cho VC dưới hình thức tôn giáo vận, văn hóa vận…

 Rút tỉa kinh nghiệm sống chung với những mũi giáo phản trắc suốt mấy chục năm ở trong nước, đồng bào hải ngoại cần vạch mặt chỉ tên những kẻ này để vận động chính quyền sở tại tống cổ chúng về nước hầu duy trì cuộc sống yên bình cho cộng đồng. (ngưng trích)

Ngoài những con chuột đỏ trà trộn trong làn sóng người Việt tị nạn vượt biển vượt biên ra hải ngoại sau ngày 30.4.1975, còn có thêm những loại chuột đỏ khác sau đó được khơi khơi xách va-li lên máy bay sang Mỹ. Nào đoàn tụ gia đình, nào bảo lãnh thân nhân, nào hôn nhân (thật lẫn giả), nào “HO,” nào du sinh, nào đại gia VC và con cháu VC gộc, cùng nhau cấu kết với cựu tị nạn trở cờ… tạo thành một “đội ngũ” chuột đỏ rộng lớn dưới sự chỉ đạo giấu tay của các sứ quán VC, đã xâm nhập mọi sinh hoạt chính trị, văn hóa, giáo dục, tôn giáo, báo chí, truyền thông … trong các cộng đồng người Việt ở hải ngoại.

 Có thể nói các cộng đồng người Việt ở hải ngoại ngày nay đã thực sự biến thành những “vùng xôi đậu” giữa ta và địch, không khác gì tình trạng miền Nam VN trong thời chiến tranh. Khi ấy, chính quyền VNCH có quân đội, cảnh sát, tình báo, an ninh, mật vụ mà VC còn len lỏi vào khắp nơi, ngày nay ở hải ngoại, các tổ chức cộng đồng, các đảng phái, hội đoàn lấy gì để ngăn chặn những con chuột đỏ? Chưa kể sinh hoạt của các tổ chức cộng đồng, đảng phái và các hội đoàn rất lỏng lẻo, dễ dãi, tạo cơ hội cho những con chuột đỏ xâm nhập khi chúng đóng kịch là những con người đầy thiện chí, dễ thương, dễ bảo, nhiều tài vặt, mồm cũng nói “chống cộng,” có khi còn to mồm hơn người khác. Một khi xâm nhập được rồi thì những con chuột đỏ bắt đầu quậy phá.

 Hậu quả như thế nào? Có lẽ không cần dẫn chứng.
 Những ai còn quan tâm tới sinh hoạt cộng đồng và chưa quên bài học xương máu ngày 30.4.1975 thì không thể không nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt.

 
 
a. Henry Kissinger:
b. Joe Biden:
 
@ GIỞ NÓN TIỄN ĐƯA...! (fb De Phan)
Một buổi sáng nọ, tôi dẫn cháu đang học lớp Một đi bộ ra tiệm để ăn phở. Trên đường đi đến quán phở quen, bất chợt gặp một đám tang đi ngang qua. Tôi bảo thằng bé ngừng lại, đợi đám tang đi ngang, rồi tôi giở cái nón trên đầu xuống. Tôi bảo với cháu: “Con giở nón xuống...!".
Thằng bé không hiểu tại sao, nhưng cũng giở cái nón ra khỏi đầu....?
Khi đám tang đã đi qua, tôi đội nón lên đầu, đứa cháu hỏi:
 “Tại sao mình phải giở nón ra khỏi đầu vậy ông?”...
Một câu hỏi hay mà tôi rất đang muốn nó hỏi. “À...! là mình tỏ lòng kính trọng người đã chết cũng như chia buồn với tang gia”.
 “Ba ông dạy ông hả?”. Đứa bé hỏi tiếp.                                                             
-"Cô giáo của ông dạy hồi ông lúc nhỏ bằng con”....
-"Ủa, sao cô giáo con không dạy cho tụi con giống như cô giáo ông vậy?”.
Đến đây thì tôi giả vờ không nghe vì có tiếng kèn xe trên đường và cũng đến tiệm phở rồi.
Không chỉ riêng thằng bé lớp Một, rất nhiều người trong thời buổi hiện đại này đã rất ngạc nhiên về điều "lạ lẫm" này. Thời ấy, những năm 67-68, khi lên lớp Ba, Thầy Cô của lớp nào trong giờ Giáo dục Công dân cũng dạy thế....!
Có hôm trống đánh tan trường về. Trên đường đi, bất chợt gặp đám tang đi ngang. Cả đám mười mấy đứa chúng tôi đều tự động giở nón xuống và cúi cả đầu, có đứa len lén ngó lên và phát hiện vài ba người lớn có râu chòm cũng giở nón cối trắng ra và cúi đầu như đám học trò nhỏ chúng tôi...!
Thế hệ đó..., hôm nay cũng già rồi, tóc có nhiều "muối hơn tiêu". Thỉnh thoảng có dịp vô tình hay hẹn trước, chúng tôi ngồi bên nhau uống café hay bia bọt mà tha hồ chỉ mặt nhau, kể lại những câu chuyện cũ những bài học cuộc sống mà ngày xưa cùng ngồi chung một lớp...
-Cô dạy ra công viên, không được đi trên cỏ, không được khạc nhổ trên đường phố, chốn đông người. Không được hái hoa trong công viên, khi đến sau là phải sắp hàng, không được nói chuyện to tiếng chốn công cộng như rạp hát, chùa chiềng, không được ăn cắp trái cây ven đường, gặp Thầy Cô đi đường thì phải cúi đầu khoang hai tay và Dạ..! Thưa..! Đi đường thấy có chào cờ phải đứng lại, phải đứng nghiêm, thẳng người, nhìn về lá cờ, khi gặp người già cả, kẻ nghèo khó, người mẹ bồng con, người què chống nạng, người khuân vác nặng nề, thì phải giúp xách đồ dùm.....                                            
Rồi đám bạn già lại chuyển sang những trò chơi nghịch ngợm như rủ  nhau hái trái mắt mèo trét tri vào ghế của Thầy khi lên học lớp Nhất, ra về cùng nhau cởi áo quần tắm ao, hái trộm xoài của nhà Ông Tư sát trường, đi ngang nhà xịt xịt, sủa sủa chọc cho chó người ta chạy ra rồi ùa chạy, chạy mất luôn cả chiếc dép Nhật (thời đó mấy đứa có cha mẹ kha khá mua cho), còn những thằng đi học chân không thì chạy vô tư....
Những lúc ấy, tôi nhìn thật kĩ gương mặt từng đứa..., tất cả đều giống nhau ở nét già, râu tóc bạc và điềm đạm thật nhiều so với hơn nửa thế kỉ trước...
Ước gì tuổi thơ được quay trở lại một lần nữa...!
Ước gì hôm nay các cháu nhỏ được học và thực hành những bài giáo dục công dân như ngày xưa nhỉ...!
Đinh Trực

@ Chính Nghĩa MỸ: hết rồi! (fb De Phan)
Buồn quá!... tội nghiệp quá!!!
Cảnh di tản Saigon 46 năm trước, giờ đây lại tái diễn ở Kabul, Afghanistan .

Dân Afghanistan đang xếp hàng chờ di tản
Mỹ lại bỏ rơi một Đồng Minh nữa!
Đành rằng Quốc Gia nào cũng vì quyền lợi của mình, của cá nhân mình, của phe đảng mình... nhưng:
" Nếu không vác nổi thì đừng đốn cây!" ... Ác lắm!
46 năm trước, TNS Biden và Đảng Dân Chủ bỏ phiếu, cắt viện trợ cho Nam Việt, để Saigon thất thủ... Hàng triệu người CHẾT, trăm ngàn người vượt biên chìm trong lòng biển, trăm ngàn Quân Cán Chính VNCH bị tù đài, Gia đình tan nát, Dân chúng lầm than vì cướp bóc, đổi bạc, khu kinh tế, v.v...
46 năm sau, Tổng Thống Biden và Đảng Dân Chủ ngẫu hứng rút quân khỏi Afghanistan, sẽ có hàng triệu người bị chặt đầu, hảm hiếp, tù đài tan nát gia đình.  Tội đồ lịch sử!
Sau Đệ Nhị Thế Chiến, Thế Giới coi MỸ như thần tượng Tự Do, lãnh đạo thế giới, cảnh sát quốc tế...đáng nể, đáng phục.
Mỹ chiến thắng Nhật, nhưng không cai trị Nhật, tôn trọng Nhật Hoàng, thể chế và truyền thống Nhật, giúp Dân Nhật xây dựng lại Quê Hương của mình.
Tướng Douglas MacArthur ký văn bản chấp nhận sự đầu hàng của Đế quốc Nhật Bản vào ngày 2 tháng 9 năm 1945.
Ở Âu Châu, với chương trình Marshall, Mỹ giúp các Nước Anh, Pháp, Ý, Đức, v.v... phục hồi kinh tế mau lẹ, vươn lên đủ mạnh để chống lại Liên Xô.
Thế Giới nhìn Mỹ không thực dân, phong kiến, không tìm thuộc địa, mà chỉ hợp tác phát triển tự do kinh tế, kỹ thuật, khoa học...để đem lại thanh bình, thịnh vượng, nên rất hâm mộ người Mỹ, Nước Mỹ.
Dân Mỹ sống hiền hòa, gia đình thuận thảo, xã hội công bằng, giúp đỡ lẫn nhau, nhà không rào, đường phố trật tự...đúng là Thiên Đường hạ giới.
Thế Giới lúc bấy giờ chia đôi:
Phe Tự Do do Mỹ lãnh đạo.
Phe Cộng Sản do Liên Xô Viết cầm đầu. Nhưng TT Reagan đã phá tan khối này và là cơ hội nghìn năm để Tàu Cộng tranh quyền lãnh đạo với Nga. và chiến tranh "lạnh" chuyển mình qua hướng mới.
Mỹ can thiệp kịp thời, giúp Nam Hàn chiếm lại phân nửa Triều Tiên, Thế giới Tự Do tin tưởng.
 Mỹ can thiệp vào Nam VN làm các quốc gia vùng Đông Nam Á càng vững tin:  Mỹ là ngọn lữa Tự Do, giúp các quốc gia nhược tiểu khỏi bị bọn thực dân, cộng sản, độc tài đảng trị huy hiếp.
Hoan nghênh Người Mỹ... Hoan nghênh Nước Mỹ...
Sống trong "tháp Ngà", người Mỹ thờ ơ để Tàu Cộng xâm nhập, với mưu đồ "Bá Chủ" thế giới.
Hán tộc là một sắc dân, Quân tử có, tiểu nhân có, đầy mưu mô, tiểu xảo, gian manh, hiểm ác; "Tam thập lục kế" cũng từ đó mà ra.
Tàu cộng với kế hoạch lâu dài mua chuộc người cầm quyền Mỹ, trí thức , giáo sư Mỹ, ăn cắp kỹ thuật Mỹ, mua và áp lực truyền thông Mỹ, hướng dẫn dư luận thuận lợi cho Tàu, gài tình báo vào hầu hết mọi lãnh vực xã hội MỸ, qua Du Học Sinh, qua Viện Khổng Tử...
Tiền và gái là 2 vũ khí Tàu Cộng triệt để thực thi ở Mỹ...và tự nhiên, như tằm ăn dâu, như " luộc Ếch", Mỹ sa vào bẫy của Tàu cộng quá nặng mà không hay!
Mỹ ngây thơ (?), bị dụ để có một thị trường 1 tỷ người, bán đứng Việt Nam cho Tàu. Hôm nay thì vì chính trị "chơi nhau", hay bất tài (?) Afghanistan lãnh đủ.
Khi cs Bắc Việt chiếm Miền Nam, Người Dân Việt còn đường chạy trốn cs . Mặc dầu vượt biên, trăm ngàn nguy hiểm, hải tặc, bão tố, nhưng còn có ngã chạy. Chạy ra Biển ...
40 triệu Dân Afghanistan như cá nằm trong rọ, không ngả nào chạy được, hai bên láng giềng là 2 Nước thù địch: Iran và Pakistan. Miền Bắc thì giáp với các Nước chư hầu củ trong Liên Xô Viết.
image.png
Mất Nam Việt, Mỹ mất Thái Bình Dương.
 Tàu Cộng chiếm các Đảo VN , Hoàng Sa, Trường Sa , biến các Đảo này thành những Hàm Không Mẫu Hạm kiên cố, ít tốn kém bảo trì và kiểm soát được lưu thông , giữ được Huyết Lộ; khi cần thì chặn được Nam Hàn, Nhật, Đài Loan, Phi luật Tân giao thông ra bên ngoài.
Mất Afghanistan, Mỹ sẽ bị cô lập.
Nga sẽ có đường ra Ấn Độ Dương.
Một khi Tàu cộng làm chủ Thái Bình Dương,
Nga ngự trị Ấn Độ Dương,
Mỹ còn làm gì được?
Không ai chiếm Nước Mỹ đâu!
Nội bộ của Mỹ sẽ làm suy yếu MỸ ! Dân Mỹ sẽ là công dân hạng nhì, hạng ba trên thế giới, hết còn hãnh diện với năm châu,
Nước Mỹ sẽ càng ngày càng tệ, vì:
- Tổng thống Joe Biden chọn nhân sự kém cỏi đạo đức, kém hiệu quả,  Gia Đình tham nhũng, thuộc hạ bè phái ...
- Sai lầm lớn nhất của Biden cho đến nay - thậm chí còn lớn hơn cả sự lựa chọn nhân sự của ông - là những chính sách biên giới tai hại .
- Lạm phát gia tăng, giá xăng tăng vọt. Giá tiêu dùng tăng 5,4% trong tháng 7 so với tháng 7 năm 2020
- Không còn độc lập về năng lượng. Gánh nặng về thuế và quy định ngày càng nặng nề hơn. khiến các doanh nghiệp nhỏ, chủ nhà trung lưu và các nhà bán lẻ có tỷ suất lợi nhuận thấp rơi vào tình cảnh khốn đốn.
- Đóng cửa dự án xây dựng đường ống Keystone XL, giết chết 10.000 công việc của công đoàn ngay sau khi cho phép Tổng thống Nga Vladimir Putin hoàn thành một đường ống lớn sẽ bán và cung cấp năng lượng cho Đức và Trung Âu.
Thỏa thuận giữa Mỹ và Đức về đường ống dẫn dầu của Nga là 'chính sách thực sự làm hại cho Nước Mỹ.
- Tội phạm gia tăng trên khắp Nước do kết quả trực tiếp của những lời kêu gọi chính sách tồi tệ của Biden. BLM, Antifa đốt phá các thành phố. Chính Phủ Biden làm ngơ...
Joe Biden đang thất bại trên mọi mặt trận
- Đối Ngoại, học thuyết Biden dường như quan tâm đến việc xoa dịu kẻ thù của Mỹ hơn là để đứng lên bảo vệ người dân Mỹ.
Cuộc rút quân nhanh chóng và ngẫu hứng này của Biden khiến cho không còn quốc gia nào tin tưởng vào Mỹ nữa.
Chính nghĩa Mỹ : HẾT RỒI.
Lưu-Vĩnh-Lữ 

*** Amelie Eichinger - Đề ơi
Thằng đần và đảng DC đã tạo ra nhiều việc để thế giới coi thường nước Mỹ, tụi nó là phe cực tả nó không vì nước Mỹ, vì quyền lợi đảng phái mà thôi (bầu cử thì gian lận, cấu kết tham nhủng, cúi đầu nghe lệnh thằng tập tàu cộng). 46 năm trước chính thằng này đã vận động cắt bỏ viện trợ toàn diện tròng khi miền nam mình rất cần trong cơn dầu sôi lửa bỏng , rồi cũng chính nó đệ trình dự luật là không cho dân tỵ nạn Vn vào Mỹ nửa đó, vậy mà bây giờ cũng có một số ủng hộ nó mới buồn

 
JOE BIDEN Tội Đồ Phá Hoại và Phản Quốc
(Đỗ Ngọc Hiển) Cựu Giáo sư kinh tế trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam
(chuyển: vanhoavutvbqgvn)

LỜI MỞ ĐẦU.
Kính thưa quý vị người đọc,

Trước đây ngày 20/02/2020 người viết đã có một bài viết về “Joe Biden, Ông là Ai ?”. Tại sao người viết lại đề cập tới ông một lần nữa ? Lý do chính là người viết cũng như tuyệt đại đa số dân chúng Hoa Kỳ hiện nay đã, đang và sẽ còn là nạn nhân đau khổ và ngày càng trở nên bần cùng hóa, vì những chính sách kinh tế tài chánh ngu xuẩn trong hơn một năm ông làm tổng thống Hoa Kỳ.

Trong bài tham khảo này, người viết chia ra hai phần. Phần một đề cập tới thân thế , bản chất và sự nghiệp chính trị của ông từ lúc là thượng nghị sĩ 1972 cho tới lúc chấm dứt chức vụ phó tổng thống trong chính quyền Barack Obama. Phần hai đề cập tới việc lãnh đạo quốc gia như một tổng thống Hoa Kỳ cho tới giờ phút này.

Phần I: Giai đoạn Thượng nghị sĩ – Phó tổng thống.
Trong phần một, người viết xin tóm tắt những điểm chính trong bài trước đây :”Joe Biden, Ông là Ai ?”
A/ Tổng quát : Thân thế và bản chất :
Joe Biden sinh tại tiểu bang Pennsylvania trong một gia đình công nhân làm trong các mỏ than vùng đông bắc Pennsylvania. Ông cho biết ông là người duy nhất trong gia đình theo học đại học.

1/ Joe Biden là một người đạo văn (Plagiarist).
Biden chỉ là một người tầm thường, kém thông minh và không xuất sắc ở bất cứ lãnh vực nào, theo tác giả George Neumayr trong cuốn sách của ông “Sự gian trá của Joe Biden” (The Biden Deception).
Ông theo học luật tại đại học Syracuse, tiểu bang New York. Ông ra trường đứng thứ 76 trong 86 sinh viên trong lớp.

Joe Biden là một người “đạo văn liên hoàn” (serial plagiarist). Ông đã đạo văn từ các bài nói chuyện của rất nhiều người nỗi tiếng như Robert Kennedy, Hubert, Humphrey, Neil Kinnock, một nhà xã hội chủ nghĩa Anh quốc và ngay cả Mao Trạch Đông nói về vai trò của phụ nữ.
 
 
2/ Joe Biden sách nhiễu nữ giới (Creepy Joe).
Dù Joe Biden cho mình là người bênh vực phụ nữ, nhưng ông có một thành tích bất hảo dài về sách nhiễu phụ nữ. Ông đã từng sách nhiễu nhiều người như bà Lucy Flores, đặc biệt là bà Tara Reade, và ngay cả các nhân viên phái nữ dưới quyền ông. Những người này từng cảm thấy không an toàn khi đứng gần ông. Ông Ronald Kessler trong cuốn sách của ông “The first Family Detail) kể lại Biden có thói quen trần truồng từ trong nhà ra hồ bơi, khiến các nhân viên mật vụ bảo vệ nữ giới cảm thấy rất bị xúc phạm. Joe Biden còn là một người cha vô luân từng tắm chung với cô con gái vừa mới được tiết lộ trong cuốn nhật ký mà cô vừa bán cho một tờ báo với giá 45 ngàn đô la.


3/ Joe Biden là một tên phản bạn (Friendship betrayer).
Joe Biden la một tên ăn cướp vợ bạn, một người đã từng đóng góp tiền bạc và thời gian, tích cực tham gia và ủng hộ Joe Biden ra tranh cử chức thượng nghị sĩ năm 1972. Còn bà vợ là đệ nhất phu nhân hiện nay cũng chỉ là người đàn bà tầm thường, phản phúc ham tiền và danh lợi.

4/ Joe Biden , một tên phản chiến và kỳ thị chủng tộc.
Joe Biden đã từng là một thượng nghị sĩ phản chiến tích cực chiến tranh Việt Nam. Ông đã từng hạ bút ký chấm dứt 300 triệu viện trợ cuối cùng cho Việt Nam Cộng hòa trước mấy tháng Sài gòn thất thủ. Ông là một tên kỳ thị chủng tộc đối với người Vjệt Nam. Ông đã phát biểu tháng 4/1975 “Hoa Kỳ không có trách nhiệm di tản một người chứ đừng nói với 100,001 người Việt Nam” (The United States has no obligation to evacuate one – or 100,001 South Vietnamese).

B/ Quá trình sự nghiệp chính trị.
1/ Joe Biden ba phải (The Flip-Flopper)
Joe Biden là con người ba phải không có lập trường chính trị cương định như tác giả cuốn sách “The Biden Deception” kiên định. Quan điểm “ôn hòa” (Moderation) thay đổi theo thời gian, gió đổi chiều nào theo chiều đó.

2/ Joe Biden là một phó tổng thống gây nhiều lỗi lầm (Obama’s Blundering Veep) gây bất lợi cho Obama.
Ngay cả Obama cũng không hiểu nổi những lời phát biểu của Joe Biden. Obama đã từng nói với báo chí “Anh biết đấy, tôi không rõ thực sự Joe Biden đã đề cập tới việc gì” (You know, I don’t remember exactly what Joe was referring to).

3/ Thần thoại “Biden là người ôn hòa” (The Myth : Biden is a Moderate).
Theo tác giả cuốn “The Biden Deception” Joe bình thường (Ordinary Joe) tự coi mình như là một người ôn hòa với khả năng đoàn kết nhân dân, nhưng thật ra ông rất nguy hiểm mà người ta không nhận ra. Joe Biden là một người xã hội chủ nghĩa dấu mặt (A Crypto Socialist) đội lốt áo trừu (A socialist in sheep’s clothing).

4/ Thực thể chính trị của Joe Biden (Biden’s Identity Politics)
Joe Biden vận dụng chính trị như một phương tiện, một căn cước để mưu cầu lợi thế cho bản than và đảng của ông. Joe Biden tự cho mình là người có khả năng đoàn kết mọi thành phần dân chúng Hoa Kỳ, nhưng thực ra ông là người chia rẽ và phân biệt chủng tộc, khi ông nói trong một cuộc vận động tranh cử với các công nhân hãng xe Ford ở Michigan “Anh không bầu cho tôi, anh không phải là người da đen”

5/ Joe Biden là một giáo dân công giáo giả mạo (Counterfeit-Catholicism).
Joe Biden tự xưng là người Công giáo, nhưng ông đã chống lại các tín lý nền tảng của giáo hội công giáo La mã. Ông ủng hộ phá thai và dùng tiền thuế của dân để tài trợ các trung tâm phá thai. Joe Biden cũng ủng hộ hôn nhân đồng tính và thay đổi giới tính.

6/ Kinh doanh gia đình Biden, tham nhũng (The Biden family business, Corruption).
Trong cuốn sách “Những góc nhìn tham nhũng” (Profiles in Corruption) Peter Schweizer chỉ ra rằng sự giàu có của gia đình Biden do ảnh hưởng chính trị của ông và liên quan tới năm thành viên gia đình gồm con trai Hunter Biden, con gái Ashley, người con gái thường tắm chung với ông như đã nói ở trên, hai anh em trai James và Frank và người chị Valery.
 
7/ Joe Biden, một thượng nghị sĩ vô danh tiểu tốt.
Trong suốt 39 năm là thượng nghị sĩ liên bang, Joe Biden chỉ là một ông nghị gật, chưa đưa ra được một đạo luật nào mang tên ông, đưa lại lợi ích và quyền lợi cho dân chúng Hoa Kỳ. Dấu ấn (Legacy) chính trị của ông hoàn toàn là một con số “Không”.

C/ Cương lĩnh chính trị tương lai của Joe Biden (Joe Biden’s future political platform)
Nếu Joe Biden trúng cử tổng thống, ông sẽ thực hiện cương lĩnh chính trị tổng quát như sau :

    Đặt nhẹ vấn đề trật tự và luật pháp.
    Xóa bỏ biên giới quốc gia.
    Chủ trương phá thai trên toàn quốc.
    Đối xử với Trung quốc như một đồng minh thay vì một địch thủ nguy hiểm
    Tiếp tục phần lớn các chính sách quốc gia của Obama còn bỏ dở.
    Là viên đá lót đường tiến tới quyền lực với đảng Dân chủ thiên tả hơn nữa.

D/ Những chính sách quốc gia Joe Biden sẽ thực hiện
    Xoá bỏ sự giảm thuế của Tổng thống Trump.
    Mở cửa biên giới cho di dân bất hợp pháp.
    Kiểm soát khắt khe việc sản xuất và mua bán vũ khí.
    Đề cử phụ nữ da đen vào tối cao pháp viện theo căn cước chính trị thay vì khả năng chuyên môn.
    Tiếp tục chương trình y tế Obamacare đắt đỏ và thiếu hiệu năng.
    Xúc tiến và đẩy mạnh chương trình mới về thay đổi khí hậu (Biden’s Green New Deal).
    Theo đuổi chính sách ngoại giao hòa dịu, sống chung hòa bình và cắt giảm ngân sách quốc phòng và các chương trình thám hiểm không gian.
    Đưa “Học thuyết chủng tộc phê phán” (Critical Race Theory) vào học đường và quân đội.

Phần II : Giai đoạn từ ngày làm tổng thống tới nay.
Thưa quý vị người đọc trong bài viết trước đây “Barack Hussein Obama, ông là Ai ? tội đồ phá hoại vĩ đại đất nước Hoa Kỳ” người viết đưa ra bức tranh tổng thể Barack Obama đã kín đáo và âm thầm phá hoại đất nước Hoa Kỳ như thế nào.
 
Barack Obama là một chính trị gia, tuy trẻ, thông minh và rất mưu lược trong vai trò tội đồ phá hoại đất nước Mỹ. Obama không có những hành động và chính sách trắng trợn lộ liễu và ngu xuẩn như Joe Biden, và hẳn nhiên đường lối lãnh đạo của Joe Biden cũng nằm trong đường lối lãnh đạo đất nước tổng thể của Barack Obama.

Những chính sách phá hoại và phản quốc của Joe Biden trong hơn một năm cầm quyền thể hiện trên nhiều lãnh vực. Theo quan điểm của người viết, các chính sách phá hoại và phản quốc được tóm gọn trong ba lãnh vực chính sau đây :

A/ Mở toang ranh giới phía Nam cho di dân bất hợp pháp xâm nhập tự do.
Hoa Kỳ hiện có 11 triệu di dân bất hợp pháp từ nhiều năm qua nay thêm 3 triệu nữa từ khi Joe Biden làm tổng thống, nạng tổng số lên tới 14 triệu người hiện nay. Joe Biden và đảng Dân chủ đang tìm cách hợp thức hóa nhóm này, hoặc đưa ra luật cho đi bầu mà không cần chứng từ gì cả. Đây rõ ràng là mưu đồ chính trị bẩn thỉu của đảng Dân chủ để gian lận phiếu bầu.
 

Như vậy là Joe Biden và đảng Dân chủ đã xé bỏ bản Hiến pháp có từ 245 năm qua, nền tảng căn bản tạo dựng Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ để tồn tại và phát triển, trở thành cường quốc số một trên thế giới về kinh tế cũng như quân sự hiện nay.

Người công dân hợp pháp Hoa Kỳ có khác chi người di dân bất hợp pháp. Hiến pháp Hoa Kỳ xác định chỉ có người có quốc tịch mới được đi bầu. Họ còn phải đi làm và đóng thuế và thực thi nhiều trách vụ khác nữa. Xóa bỏ Hiến pháp là phá hoại và phản quốc.

Ngoài ra di dân lậu còn tạo ra biết bao xáo trộn xã hội khác như các băng đảng tội phạm ma túy, buôn bán phụ nữ và trẻ em, cướp bóc, hiếp dâm và các tội ác khác gia tăng làm mất an ninh cộng đồng, ngoài ra còn đầu độc cả một thế hệ tương lai.

Với âm mưu cho di dân bất hợp pháp thả dàn Joe Biden và đảng Dân chủ nhằm nắm quyền hành vĩnh viễn để tiến tới một quốc gia xã hội chủ nghĩa độc đảng như Trung quốc.

B/ Phá hoại nền kinh tế tư bản.
Chủ bài phá hoại nền kinh tế tư bản là phá hủy nền tảng sản xuất năng lượng xăng dầu bằng chương trình “Green New Deal” ảo tưởng xa vời. Xăng dầu là vũ khí chiến lược để phát triển và tăng trưởng kinh tế trong bất cứ quốc gia nào, như máu trong cơ thể con người. Chi phí xăng dầu là sản phí chiến lược trong mọi ngành sản xuất.

Muốn phát triển kinh tế bền vững và dài hạn nền kinh tế luôn luôn phải tự túc xăng dầu. Thực tế chứng minh trong nhiệm kỳ cầm quyền của Tổng thống Donald Trump, nền kinh tế phồn thịnh, tăng trưởng kinh tế cao và bền vững, không có lạm phát và thất nghiệp thấp là nhờ Hoa Kỳ tự túc và còn xuất cảng xăng dầu ra ngoại quốc. Năm 2020, Hoa Kỳ sản xuất nhiều xăng dầu nhất thế giới, vượt cả Nga và OPEC. Thế mà bây giờ dưới sự lãnh đạo ngu xuẩn của Joe Biden, Hoa Kỳ phải đi van lạy khối OPEC gia tăng sản xuất 3 lần nhưng bị phớt lờ. Nhục nhã hơn nữa, Joe Biden phải vuốt ve kẻ thù Iran và Venezuela tăng sản xuất dầu hỏa và bán cho Hoa Kỳ và cũng bị từ chối.

Ít khi nào Hoa Kỳ phải lấy trữ lượng dầu thô từ kho dự trữ chiến lược quốc phòng ra xài. Thế mà vì áp lực lạm phát trầm trọng do thiếu xăng dầu hiện nay, đã phải xuất kho dự trữ 60 triệu thùng bán cho dân chúng để giảm giá xăng tại các cây xăng. Kết quả là giảm được mấy xu rồi tăng lên trở lại.

Khốn nạn hơn nữa, mới đây Joe Biden ra lệnh bán cho các công ty xăng dầu Hoa Kỳ 5 triệu thùng nhưng một triệu thùng đã bán cho một công ty xăng dầu Trung quốc mà tên quý tử đốn mạt Hunter Biden có cổ phần trong đó, đương nhiên “Big Guy” Joe Biden cũng được hưởng một lại quả không nhỏ.

Thiếu xăng dầu nền tảng kỹ nghệ sản xuất Hoa kỳ gần như sụp đổ hoàn toàn, nên thiếu tài hóa trầm trọng cho thị trường nội địa và tất nhiên gây áp lực lạm phát. Joe Biden đưa ra biện pháp sửa chữa nửa vời và tạm bợ bằng cách bỏ thuế quan trên hàng hóa nhập cảng từ Trung quốc từ thời Tổng thống Donald Trump khiến nhập siêu tăng vọt và mất không biết bao nhiêu tỷ tiền thuế cho ngân quỹ quốc gia. Kết quả là Hoa Kỳ thiếu hụt năng lượng xăng dầu.

Để chạy tội, Joe Biden đổ lỗi cho Putin, các công ty khai thác và lọc dầu Hoa Kỳ cố ý giảm số cung xăng dầu và các trạm xăng tự ý tăng giá để thủ lợi.

Ngược lại, các công ty khai thác và lọc dầu nội địa cho biết họ đã sản xuất tới 95% công suất các nhà máy lọc dầu không thể cao hơn, nếu cao hơn, máy móc sẽ hư hỏng, và họ tố cáo rằng chính quyền đua ra các luật lệ kiểm soát khí thải CO quá khắt khe làm cho sản phí khai thác và lọc dầu tăng quá cao khiến họ chịu không nổi. Nhưng chúng ta phải đặt câu hỏi tại sao trong nhiệm kỳ Tổng thống Donald Trump trước đây Hoa Kỳ đã tự túc và còn có thể xuất cảng xăng dầu ?

Đó chính là vì những lệnh hành pháp ngu xuẩn về khai thác và lọc dầu của Joe Biden khi vừa lên nắm chính quyền. Điều này ai cũng thấy rõ không thể chối cải. Đây là chủ tâm của tên tội đồ phá hoại và bán nước Joe Biden, tay sai của Trung quốc.
 

 C/ Nền văn hóa dân tộc.
“Nền Văn hóa Dân tộc” của một quốc gia bao hàm rất nhiều lãnh vực từ tổ chức chính trị, kinh tế, khoa học, ngôn ngữ và văn chương, triết lý và ý thức hệ v..v…Nhưng quan trọng nhất là lịch sử lập quốc đích thực của một quốc gia.

“Dự án 1619” (The 1619 Project) được đề xướng bởi một ký giả nhật báo The New York Times tên Nikole Hannah-Jones và The New York Times Magazine giới thiệu trước công chúng vào tháng 8/2019. Khôi hài ở chỗ, người nữ ký giả da đen mang tên Nikole Hannah-Jones sinh năm 1976 (45 tuổi) đưa ra lý thuyết : “khoảng 20-30 người nô lệ da đen đầu tiên đến nước Mỹ từ năm 1619 mới là những người nô lệ và khai phá nước Mỹ.”

Chính vì thế, Hoa Kỳ hôm nay phải trả nợ cho những người da đen. Học thuyết này đã bóp méo và xóa bỏ toàn bộ lịch sử lập quốc “Liên hiệp Chủng quốc Hoa Kỳ” khởi đầu từ năm 1776 với các vị tổ phụ di cư từ Âu châu viết ra bản Hiến pháp Hoa Kỳ.

Không chỉ là dọa, chuyện này đã xẩy ra, bản tin của BBC News ngày 16/7/2020 cho biết “Hội đồng thành phố Asheville, tiểu bang North Carolina, với số phiếu tuyệt đối 7-0 đã chấp thuận đền bù cho người da đen. Số tiền này sẽ không trả trực tiếp nhưng đầu tư vào những tổ chức giúp đỡ người da đen”

Asheville đi sau thành phố Evanston, tiểu bang Illinois đã chấp thuận tương tự vào năm 2019. Tên tổ chức nào không thành vấn đề. Chúng ma mảnh ăn chung với nhau.

Đây chính thực là mầm mống cho học thuyết “Chủng tộc phê phán” (Critical Race Theory-CRT) đang được dạy ở các trường trung tiểu học và đại học Hoa Kỳ và ngay cả trong quân đội trong các khóa huấn luyện quân sự trong quân đội Hoa kỳ gần đây. Học thuyết chủng tộc phê phán nói nôm na là thuyết “Kỳ thị chủng tộc có hệ thống của người da trắng”

Chủ thuyết này hiện đang gây sóng gió cho Hoa Kỳ. Nó đã xâm nhập vào hệ thống giáo dục, các cơ quan chính phủ liên bang và ngay cả trong bộ Quốc phòng cũng như toàn bộ quân lực Hoa Kỳ.

 Mặc dù CRT được giải thích là chống kỳ thị chủng tộc, nhưng tác động cụ thể của CRT rõ ràng là kích động kỳ thị chủng tộc bằng chiêu bài chống kỳ thị chủng tộc.

Từ cái chết của George Floyd, một người da đen, do cảnh sát da trắng gây ra đã dẫn đến các cuộc biểu tình bạo loạn, giật sập tượng các nhân vật lịch sử, đốt phá, hôi của, tấn công nhà báo (trường hợp Andy Ngo bị Antifa tấn công và dọa giết) do Black Lives Matter và Antifa phát động trên nhiều thành phố ở nhiều tiểu bang, hầu hết là những tiểu bang do đảng Dân chủ nắm quyền.

Từ biến cố này, CRT vốn dĩ đã xuất hiện thập niên 1970 ở thế kỷ trước nhưng nó không thể phát huy vào thời điểm đó, nay lại được cánh tả cực đoan và chính quyền Biden-Harris đem ra sử dụng. Mới có 6 tháng, kể từ khi Joe Biden nhậm chức, CRT đã bắt rễ vào tất cả các cơ cấu xã hội Mỹ.

Nhưng cũng may khi CRT đang được chính quyền Biden ra sức phát huy, dân chúng Hoa Kỳ nhìn ra sự tai hại của nó và đã có phản ứng từ các phụ huynh của những học khu trong các tiểu bang New York, Virginia, Texas đã lên tiếng phản đối chương trình tẩy nảo và nhồi sọ con em họ với CRT.

Ở bộ Quốc phòng, ngay khi tân tổng trưởng Quốc phòng Lloyd Austin mới nhậm chức, ông đã lập tức thúc đẩy chương trình huấn luyện CRT trong toàn thể các quân binh chủng của quân lực Hoa Kỳ.
Nhưng cũng rất may, thượng nghị sĩ Cộng hòa Arkansas đã kịp thời lên tiếng cảnh báo !

Hôm thứ năm 24/6/2021, trong buổi điều trần tại thượng viện, thượng nghị sĩ Tom Cotton (Cộng hòa Arkansas) đã cho biết ông nhận được báo cáo của nhiều quân nhân trong các quân binh chủng cùng lên tiếng báo động và phàn nàn rằng, hiện nay thay vì họ được huấn luyện về quân sự thì họ được huấn luyện để chống lại “Chủ nghĩa cực đoan”. Trong chương trình này, các cấp trên bắt buộc họ phải thu nhận CRT. Thuyết này đã thúc đẩy các quân nhân chống đối nhau, và thật sự đã khiến cho một số binh lính, thủy thủ, phi công, thủy quân lục chiến và vệ binh bỏ quân ngũ vì chán nản.

Thưa quý vị người đọc, một quốc gia có nền giáo dục dạy con em thế hệ tương lai một học thuyết “Chủng tộc phê phán” (Critical Race Theory-CRT) gieo rắc sự chia rẻ và hận thù giữa các sắc tộc trong học đường của một quốc gia có tên là “Hiệp Chủng quốc Hoa Kỳ” (The United States of America-USA) thì tương lai của quốc gia đó sẽ đi về đâu ? Câu trả lời là “Vực thẳm chia rẽ rối loạn và suy yếu”.

Cũng vậy, một quốc gia trong đó toàn thể các quân binh chủng phải học tập thuyết “Chủng tộc phê phán-CRT) gieo rắc hận thù và chia rẽ giữa các sắc dân, có còn sức mạnh đoàn kết bảo vệ đất nước không ? Câu trả lời chắc chắn là “Không”

LỜI CUỐI :
Thưa quý vị đồng hương tỵ nạn Cộng sản Việt Nam thân mến, quý vị là đối tượng mà người viết muốn chuyển tải bài khảo luận này tới. Bài viết này trích dẫn các tin tức và dữ kiện về Joe Biden từ nguồn tài liệu tham khảo liệt kê trong mục “Tài liệu tham khảo” cuối bài viết.

Quý vị có quyền phản biện bất cứ điều gì quý vị không đồng ý với các tác giả của các cuốn sách và các bài tham luận trong mục “Tài liệu tham khảo” Người viết chỉ có trách nhiệm dịch thuật và chuyển tải những tin tức và dữ kiện về Joe Biden một cách hết sức chính xác có thể.

Thưa quý vị người đọc, dựa vào các tài liệu được trích dẫn trong các cuốn sách và các bài tham luận theo quan điểm cá nhân, người viết đưa ra kết luận tổng thể sau.

Từ ngày đắc cử tổng thống đến nay Joe Biden đã sử dụng ba mũi nhọn chiến lược và nham hiểm để phá hoại và bán nước. Đó là mở toang biên giới, thiếu hụt năng lượng xăng dầu và học thuyết “Chủng tộc phê phán-CRT).

Ba mũi dùi hiểm độc này sẽ đưa Hiệp Chủng quốc Hoa Kỳ rơi vào tình trạng chia rẽ, hận thù, rối loạn và suy yếu. Đó là mục tiêu tối hậu của Tập Cận Bình, dòng tộc “Đại hán” dùng Joe Biden làm tay sai thực hiện tham vọng triệt hạ Hoa Kỳ và chiếm đoạt ngôi vị cường quốc số một trên thế giới một ngày gần đây.
Thưa quý vị người đọc, đây chính là lý do tại sao người viết đặt chủ đề cho bài viết này “Joe Biden – Tội đồ phá hoại và phản quốc”.

Thưa quý vị đồng hương thân mến, Việt Nam ta có câu “Ăn cây nào rào cây đó”. Đất nước Hoa Kỳ đã đón nhận và cưu mang chúng ta trong suốt 47 năm qua. Phần đông chúng ta đã là công dân Hoa Kỳ. Quý vị cũng như con cháu của quý vị đã đạt “Giấc mơ Hoa Kỳ” (American Dream) thành công trong mọi lãnh vực và có một cuộc sống vật chất sung túc và tinh thần thoải mái. Vì vậy chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ và vun trồng đất nước này ngày càng hoàn mỹ hơn vì chính quý vị và con cháu quý vị là những người được thụ hưởng.

Xin quý vị hãy sử dụng lá phiếu bầu một cách hết sức khôn ngoan và trung thực trong các cuộc bầu cử liên bang hay tiểu bang trong tương lai, hãy xóa bỏ mọi thành kiến về sắc tộc, ngoại hình, gia cảnh, cá tính v..v…bất lợi cho đại cuộc.
Mong lắm thay !
Kính chào
Garden Grove 7/15/2022

Tài liệu tham khảo:
1/ The Biden Deception – by George Neumayr
2/ Profiles in corruption – by Peter Schweizer
3/ The first Family Detail – by Ronald Kessler
4/ Elite Deviance – by David Simon
5/ Biden-Harris là hai tai họa cho đất nước Hoa Kỳ – Gs Trần Thủy Tiên
6/ Tâm thư Cảm tạ – Nguyễn Tường Tuấn.
7/ Nghị trình đánh sập nước Mỹ của Biden-Harris – Nguyễn Thị Bé Bảy
8/ Quân lực Hoa Kỳ và thế hệ tương lai – Nguyễn Thị Bé Bảy
9/ Biden đang phá nát nước Mỹ – Nguyễn Thị Bé Bảy.
 
 
c. John Kerry:
d. Phong Trào Phản Chiến
 
 
 
 
 


*****************************
2. Bọn Ăn Cơm Quốc Gia Thờ Ma CS (VC Nằm Vùng - Ma Tăng):
 
 
a. VC Nằm Vùng:

 

VẾT THÙ NGÀN NĂM NGÀY QUỐC HẬN
Tran Hung (fb Hoà Lưu Phúc)
Thù cộng sản Bắc Việt chỉ 9 nhưng thù Việt gian nằm vùng tới vạn lần. Những tên Việt gian đó đã góp phần cho cộng sản Bắc Việt cướp đoạt Miền Nam, đẩy Việt Nam rơi vào nguy cơ trở thành một tỉnh phía Nam của Tàu cộng.
 
 ảnh : " Quyền tạm thời" dương văn minh “& " thủ tướng" vũ văn mẫu “: Nội các 1 ngày cuối cùng của Việt Nam Cộng Hoà.
 
Ngày này của 44 năm trước, chính tên Việt gian Dương Văn Minh đã công khai bộc lộ hết thân phận là một tên Việt cộng nằm vùng, hãy điểm lại tội trạng của tên Việt gian này và đồng bọn của y để đừng quên vết thù, mối hận ngàn năm.
 
Dương Văn Minh sanh năm 1916 ở tỉnh Mỹ Tho trong một gia đình Phật tử có 7 anh em. Minh là con trưởng, em kế Minh là Dương Văn Nhựt, bí danh Mười Ty, là một tên đại tá Việt cộng.
 
Năm 1940, Dương Văn Minh học trường đào tạo hạ sĩ quan và sĩ quan dự bị của Pháp. Năm 1942 vào quân đội Pháp. Sau ngày Hán tặc hồ chí minh cướp chánh quyền của Thủ tướng Trần Trọng Kim vào ngày 02/9/1945, Dương Văn Minh tham gia lực lượng vũ trang cách mạng chống Pháp. Khi Pháp quay trở lại Việt Nam lần thứ hai, gia đình Dương Văn Minh tản cư về Chợ Đệm - Tân An, Dương Văn Minh mò về thăm nhà sau đó đơn vị của Minh rút đi, Minh bị kẹt lại và bị Pháp bắt, buộc Minh trở lại làm việc cho quân đội Pháp.
 
Năm 1946, Dương Văn Minh là thiếu úy, đại đội phó quân đội Pháp. Lần lượt lên đến cấp tá, rồi qua Pháp học trường võ bị, là một trong những sĩ quan đầu tiên của quân đội Việt Nam Cộng Hoà.
Dương Văn Minh móc nối với các lực lượng chống đối chánh phủ Ngô Đình Diệm để tìm cách vu khống, phế truất ông Diệm, điển hình như Phong trào Hòa giải Hòa hợp của Phật giáo Ấn Quang do luật sư Vũ Văn Mẫu làm chủ tịch.
 
Ngày 01/11/1963, Trung tướng Dương Văn Minh, nhân danh Chủ tịch Hội đồng quân nhân cách mạng phát lệnh đảo chính Chánh phủ Ngô Đình Diệm và lên làm Quốc trưởng Việt Nam Cộng Hòa lần thứ nhất. Sau đó, Dương Văn Minh đã quyết định giải tán ấp chiến lược, không đồng ý cho Mỹ ném bom miền Bắc, mở các hoạt động gián điệp, biệt kích chống phá miền Bắc. Dương Văn Minh có ý thành lập chánh phủ liên hiệp theo đề xuất của đám Cộng phỉ Miền Nam - MTDTGPMN.
 
Thấy được chủ trương của Dương Văn Minh hiệp thông với cộng sản, đầu năm 1964, Trung tướng Nguyễn Khánh từ Quân đoàn II ở Cao Nguyên bay về hợp cùng nhóm Đại Việt thân Mỹ làm cuộc đảo chính, bắt giữ hầu hết những tên Việt gian của nhóm Dương Văn Minh nhưng giữ Dương Văn Minh ngồi lại ghế Chủ tịch Hội đồng Quân nhân - tương đương vai trò Quốc trường do sự can thiệp mạnh mẽ từ chánh phủ Pháp.
Ngoài tên em trai của mình là Mười Ty, đại tá của Việt cộng thì Việt gian Dương Văn Minh thông qua tay chân của y còn thường xuyên liên lạc với những tên Việt cộng cộm cán khác như: Trần Quốc Hương, bí danh Mười Hương - Trưởng Ban An ninh T4; Huỳnh Bá Thành, một tên điệp viên của cụm A10 trong cái mác là họa sĩ Ớt ăn nằm ngay trong nhà của Việt gian Dương Văn Minh,...
 
Trước việc lôi kéo của Việt gian Dương Văn Minh, hàng loạt những tên Việt gian khác trong QLVNCH, trong bộ máy của VNCH đã tề tựu dưới trướng của y như: luật sư đầu trọc Vũ Văn Mẫu, luật sư Trần Ngọc Liễng, luật sư Nguyễn Văn Huyền, bác sĩ Hồ Văn Minh, trung tướng Mai Hữu Xuân, giáo sư Tôn Thất Thiện, luật sư Bùi Chánh Thời, các dân biểu Hồ Ngọc Nhuận, Dương Văn ba, Lý Quí Chung, giáo sư Bùi Tường Huân, Trung tướng Nguyễn Hữu Có, Chuẩn tướng QLVNCH Nguyễn Hữu Hạnh, luật sư Triệu Quốc Mạnh - một đảng viên cộng sản nằm vùng sau này được Việt gian Dương Văn Minh cho ngồi vào ghế Tổng chỉ huy Cảnh sát Đô thành, linh mục Chân Tín, giáo sư Châu Tâm Luân, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi, kỹ sư Tô Văn Cang, Phan Xuân Huy, Đoàn Mai, Thích Trí Quang,...
 
Ngày 16/01/1974, trước thềm năm mới năm Giáp Dần - 1974, nhân dịp kỷ niệm một năm ký Hệp định Ba Lê, Việt gian Dương Văn Minh thể hiện lập trường của mình rằng: “Không thể giải quyết vấn đề Việt Nam bằng biện pháp quân sự thuần túy” và “con đường hòa giải là con đường duy nhất đưa tới hòa bình”. Hắn cũng bày tỏ mong muốn “Năm Giáp Dần sẽ là năm hòa giải, đưa tới hòa bình dân tộc”.
 
Đầu tháng 4/1975, nhóm tham mưu của Dương Văn Minh đã họp thống nhứt với nhau tại Dinh Hoa Lan, sau đó, tại Đường Sơn Quán, một nhà hàng đặc sản của cựu trung tướng Mai Hữu Xuân, nằm giữa đồn điền cao su trên Xa lộ Đại Hàn. Nội dung cuộc họp là đã công bố quyết định “thay thế tổng thống Nguyễn Văn Thiệu”, thành lập nội các hòa bình, thương lượng với Việt cộng để chấm dứt chiến tranh. Chúng khẳng định rằng “sẵn sàng thay ông Nguyễn Văn Thiệu dù chỉ để cầm cờ đầu hàng” để chấm dứt chiến tranh theo chỉ thị của cộng sản Bắc Việt.
 
Ngày 21/4/1975, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã chính thức từ chức, căn cứ theo Hiến Pháp Việt Nam Cộng Hòa, người thay thế ông Thiệu là phó tổng thống Trần Văn Hương. Khi Trần Văn Hương nhậm chức đã tuyên bố: cương quyết tử thủ dù phải hi sinh đến nắm xương tàn và ông đã cho ném bom hủ diệt cộng quân ở phòng tuyến Xuân Lộc khiến cộng quân chết như rạ, thất kinh hồn vía.
 
Ngay lập tức, khối cộng sản quốc tế đã giật dây la làng, Việt gian Dương Văn Minh khuấy động Việt cộng nằm vùng và những kẻ "ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản" rầm rộ đấu tranh đòi ông Trần Văn Hương từ chức nổ ra khắp Sài Gòn nhưng ông Trần Văn Hương vẫn trì hoãn việc giao quyền cho Dương Văn Minh. Tuy nhiên, đến tối ngày 26/4/1975, lưỡng viện VNCH đã bỏ phiếu cho Dương Văn Minh làm Tổng thống Việt Nam Cộng hòa với 147/151 phiếu.
 
Có cờ trong tay, ngày 27/4/1975, tại Dinh Hoa Lan, Việt gian Dương Văn Minh triệu tập đám Việt cộng nằm vùng cùng các nhóm Phật giáo, Công giáo thân cộng để thành lập "chính phủ đầu hàng".
 
Vào 16 giờ 45 ngày 28/4/1975, buổi lễ bàn giao giữa quyền Tổng thống Trần Văn Hương và tân Tổng thống Dương Văn Minh dễn ra tại Dinh Độc Lập. Sau lễ nhậm chức, Việt gian Dương Văn Minh vừa về đến Dinh Hoa Lan thì phi đội 5 chiếc A37 của phi công Việt gian Nguyễn Thành Trung ném bom xuống phi trường Tân Sơn Nhứt.
 
Lúc 9h ngày 30/4/1975, Việt gian Dương Văn Minh cho gọi nhân viên đài phát thanh đến thu âm bản tuyên bố ngừng bắn. Đến 9h30, bản thu âm này đã được phát đi phát lại trên đài phát thanh Sài Gòn với nội dung “Đường lối chủ trương của chúng tui là hòa giải và hòa hợp dân tộc để cứu sinh mạng đồng bào. Tui tin tưởng sâu xa vào sự hòa giải của người Việt Nam để khỏi thiệt hại xương máu của người Việt Nam.
Vì lẽ đó, tui yêu cầu tất cả anh em chiến sĩ VNCH hãy bình tĩnh, không nổ súng và ở đâu ở đó. Chúng tui cũng yêu cầu anh em chiến sĩ chánh phủ CMLTCHMNVN ngưng nổ súng. Chúng tui ở đây chờ gặp chánh phủ CMLTCHMNVN để cùng nhau thảo luận lễ bàn giao chánh quyền trong một trật tự tránh đổ máu vô ích của đồng bào”.
 
Lúc 11 giờ 30 phút ngày 30/4/1975,, xe tăng quân của cộng quân tiến vô Dinh Độc Lập đưa Việt gian Dương Văn Minh và Việt gian Vũ Văn Mẫu đến đài phát thanh để đọc tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Sài Gòn đã bị cướp và Miền Nam đã bị mất, nền Cộng Hòa non trẻ đã chấm dứt ở tuổi 20. Sau đây là lời tuyên bố đầu hàng của 2 tên Việt gian:
1. Việt gian Dương Văn Minh:
Tui, đại tướng Dương Văn Minh, Tổng thống chính quyền Sài Gòn, kêu gọi Quân lực Việt Nam Cộng hòa hạ vũ khí đầu hàng không điều kiện quân Giải phóng Miền Nam Việt Nam. Tui tuyên bố chính quyền Sài Gòn từ trung ương đến địa phương phải giải tán hoàn toàn. Từ trung ương đến địa phương trao lại cho Chính phủ Cách mạng Lâm thời Miền Nam Việt Nam;
 
2. Việt gian Vũ Văn Mẫu:
Trong tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc, tui, Giáo sư Vũ Văn Mẫu, Thủ tướng, kêu gọi tất cả các tầng lớp đồng bào hãy vui vẻ chào mừng ngày hòa bình của dân tộc, và trở lại sinh hoạt bình thường. Chuyên viên của các cơ quan hành chính quay trở về vị trí cũ dưới sự hướng dẫn của chính quyền cách mạng.
Cuối cùng thì những tên Việt gian kể trên phải trả một cái giá rất xứng đáng do chính Việt cộng ban tặng, chưa hết, chúng phải ôm nỗi ô nhục xuống đáy mồ với ngàn năm bị dân tộc nguyền rủa bởi cái tội "phản chủ - ăn cơm Quốc gia thờ ma cộng sản". Vết thù mà mối hận này ngàn đời được hậu duệ chánh tông VNCH khắc cốt, ghi tâm.
Tran Hung.
 
 
 
 
 
a3. Hoàng phủ ngọc Phan, hoàng phủ ngọc Tường

Sát thủ tết Mậu Thân ở Huế năm 1968: Hoàng phủ ngọc Tường. Giờ sống không bằng chết, bán thân bất toại, vợ bỏ ,đêm đêm bị bệnh tật giầy vò, nghe những oan hồn về trong gió đòi mạng ....
 
Nó cũng một thời Oanh liệt giết người không gớm tay gây biết bao nhiêu gia đình tang thương giờ thì mới biết sự trả giá cầu cho nó được sống lâu để hưởng cái tội.
 
* Thành Nguyên
Oan hồn nơi âm phủ đang lần lượt đòi mạng..có vay phải trả có lời..giòng họ bốn đời con cháu phải trả nghiệp cho mi..
 
* Họ Vũ Quang
Mày và cả dòng tộc mày sẽ bị báo oán cho đến người cuối cùng ...
 
 

 
 
 
a5. BÁC SĨ DƯƠNG QUỲNH HOA
 
 
 
***********************************
 

b. Ma Tăng:
 

 
 
Biến Động Miền Trung
Tác Giả: Liên Thành Phần 9
1971 Đại Đức Thích Chơn Thể tự thiêu
 
* Khiet Nguyen
Trí Quang trong những ngày cuối đời tại Gò Vấp. Vẫn có những tên giặc trọc đến kính lạy nó.
* Mặc Khải
Tên nầy cùng phe tu xạo gạt người tu như quang mà có của để lại cho con vậy là nghề tu chớ khg phải tu thân giúp chúng sanh
* Trần Kiêm Liên
Thằng tồi đồ...

Cúng dường “Đạo pháp lâm nguy”
Lễ Phật Đản, rằm tháng tư năm 1971
Hằng năm ngày rằm tháng tư, ngày Đức Phật Đản Sinh, là lễ hội lớn không những đối với Phật giáo đồ mà hầu như đối với đại đa số dân chúng Huế, cho dù họ là người ngoại đạo. Năm nào cũng vậy, trước một ngày lễ Phật Đản Sinh, trong vùng Nam Giao, từ chùa Từ Đàm, Bảo Quốc, chùa Linh Quang, chùa Sư Nữ, chùa Tường Vân, xa hơn nữa là chùa Tây Thiên, chùa Trúc Lâm, chùa Từ Hiếu, Thuyền Tôn, hoa đèn và cờ tôn giáo được treo khắp từ chùa lớn đến chùa nhỏ, dọc hai bên vệ đường Bến Ngự đến Từ Đàm, từ chùa Bảo Quốc đến tận đàn Nam Giao. Hằng trăm túp lều nhỏ được dựng lên dọc vệ đường trong vùng, để bán cơm chay cho khách hành hương, quang cảnh thật náo nhiệt.

Từ tám giờ sáng ngày đại lễ, từng đoàn gia đình Phật Tử, các Khuôn Hội Phật Giáo của mười ba quận thuộc Thừa Thiên-Huế, hàng ngũ chỉnh tề lần lượt kéo về chùa Từ Đàm dự lễ. Thiện nam tín nữ ước lượng khoảng trên ba chục ngàn người. Họ đứng từ trong sân chùa ra ngoài khuôn viên chùa, đến tận dọc đường Lam Sơn tràn qua khu vực lăng cụ Phan Bội Châu, chùa Linh Quang, một rừng người và cờ.

Buổi lễ chính chỉ chấm dứt sau 12 giờ trưa, và sau đó mọi người túa ra khắp khu vực Từ Đàm, Nam Giao, thăm viếng các chùa lớn nhỏ trong vùng. Các túp lều bán cơm chay đầy khách thập phương, tiếng cười nói lao xao tạo thành quang cảnh thật thanh bình trong ngày lễ hội.

Năm nay, rằm tháng tư 1971, quang cảnh ngày đại lễ cũng vậy, nhưng Phật giáo đồ dự lễ có phần đông hơn, khách hành hương trong ngày lễ hội cũng đông hơn mọi năm. Thật khó mà tưởng tượng nổi trong hoàn cảnh đất nước đang tình trạng chiến tranh, mà có được một ngày lễ hội tôn giáo tưng bừng và náo nhiệt như vậy.

Thế nhưng, trong niềm hân hoan của Phật giáo đồ miền Vạn Hạnh, của đại đa số quần chúng Huế trong ngày Phật Đản Sinh, thì cơ quan Thành ủy Việt cộng cùng đám cơ sở Việt cộng nằm vùng trong Phật Giáo và tổ chức “Học Sinh, Sinh viên Giải Phóng Thành Phố Huế”, đang mưu toan biến ngày đại lễ Phật Đản thành ngày phát động dấy loạn tại thành phố Huế, bằng một cuộc tự thiêu, tại vườn hoa trước sân trường nữ trung học Đồng Khánh, trên đường Lê Lợi thuộc Quận III, thành phố Huế. Kẻ tự thiêu là Đại Đức Thích Chơn Thể, tu tại chùa Quan Thánh tức chùa Ông, nằm sau lưng chùa Diệu Đế. (chùa Diệu Đế nằm ngay trên đường Bạch Đằng thuộc Quận II thành phố Huế.)

Bốn ngày trước ngày Đại lễ, BCH/CSQG Thừa Thiên-Huế chúng tôi đã nhận được đầy đủ và rất chi tiết kế hoạch hành động và mục đích của cuộc tự thiêu, do một tình báo viên nằm vùng trong tổ chức Học Sinh, Sinh Viên Giải Phóng thành Phố Huế gởi cho chúng tôi.
Chiêu bài của bọn Thành ủy Việt cộng lần này đưa ra là : ''Tự thiêu cúng dường đạo pháp lâm nguy'' và lần này bọn chúng chủ trương: ''Dùng Phật Giáo làm ngọn cờ, dùng CSQG Thừa Thiên-Huế châm ngòi nổ'' để phát động phong trào quần chúng đấu tranh.

Theo kế hoạch, bọn chúng sẽ lợi dụng quần chúng đông đảo khi tan buổi lễ chính tại chùa Từ Đàm, kéo về thành phố, dọc đường Lê Lợi, ước tính số lượng khoảng trên mười ngàn người, là thời điểm tốt nhất đưa Thích Chơn Thể ra tự thiêu tại vuờn hoa trước mặt trường Đồng Khánh.

Bọn chúng cũng dự trù lực lượng CSQG/Thừa Thiên Huế, sẽ can thiệp và mạnh tay đàn áp, như vậy là bọn chúng có lý do, có bằng chứng, chính quyền đàn áp Phật giáo trong ngày đại lễ Phật Đản và là danh chánh ngôn thuận để phát động phong trào tranh đấu phản đối chính quyền đàn áp Phật giáo.

Những kẻ chủ mưu trong vụ này là cơ quan Thành ủy Việt cộng Huế, Thành ủy viên Hoàng Kim Loan, Nguyễn Đình Bảy, tự Bảy Lanh, Trưởng ban An Ninh Thành ủy Việt cộng và Thích Thiện Siêu.

Những kẻ thi hành kế hoạch là:
Nữ Bác sĩ Phạm Thị Xuân Quế, chúng tôi đặt tên riêng cho mụ này là ''Nữ Ma Đầu Mai Siêu Phong'' (nhân vật nữ trong truyện Thần Điêu Đại Hiệp của Kim Dung).
Y thị người Quảng Nam, đảng viên cộng sản, hoạt động tại một trong tám Chi bộ đảng Cộng sản nội thành Huế. Cơ sở nòng cốt của tổ chức Việt cộng “Học sinh, Sinh viên Giải Phóng Thành Phố Huế”. Y thị tốt nghiệp Bác sĩ y khoa Đại Học Huế. (Khi Việt cộng chiếm Huế ngày 28/2/1975, y thị được cơ quan Thành ủy bổ nhiệm giữ chức vụ Giám đốc Bệnh Viện Trung Ương Huế, sau đó là chủ tịch hội Phụ Nữ Thừa Thiên- Huế) .

Có nhiều sinh viên thuộc tổ chức Việt cộng, Học sinh, Sinh viên giải phóng thành phố Huế tham dự vụ thiêu người này.

Kẻ được đưa ra làm vật hy sinh cho cho âm mưu khuấy động phong trào quần chúng và Phật Giáo đồ dấy loạn hôm đó là Đại Đức Thích Chơn Thể.
Thích Chơn Thể, tên thật là Nguyễn văn Tè, hai mươi ba tuổi, tu tại chùa Quan Thánh tức chùa Ông, hắn quê quán ở thôn Lợi Nông, thuộc quận Hương Thủy, Tỉnh Thừa Thiên.

Thôn Lợi Nông có thể nói là một thôm xóm nghèo nhất nước VNCH, nằm bên bờ sông Lợi Nông, đoạn cuối của giòng sông đào An Cựu. Con đường hắn đi tu chỉ là nương nhờ cửa Phật kiếm cơm ngày hai bữa.
Thích Chơn Thể hay Nguyễn văn Tè là đảng viên cộng sản, được Thành ủy viên Trung Tá cộng sản Hoàng Kim Loan kết nạp hắn vào đảng. Hắn có một năm tuổi đảng, hoạt động trong Chi Bộ đảng cộng sản của Quận Nhì thành Phố Huế.

Kế hoạch của bọn cơ sở nội thành Việt cộng lần này là dấu kín hành tung của Thích Chơn Thể, trong một chiếc đò (thuyền), đậu bên kia bến đò Thừa Phủ. Vào đúng giờ hẹn, chiếc đò sẽ chèo sang bờ sông bên này, sát công viên trường Đồng Khánh, đám sinh viên cơ sở nội thành cùng đi theo, đưa y lên bờ và đổ xăng thiêu y.

Nhân vật chủ chốt trong vụ thi hành kế hoạch này là nữ Bác sĩ Phạm thị Xuân Quế, y thị có nhiệm vụ là trước giờ hành động, phải chích cho Thích Chơn Thể một liều thuốc nào đó cực mạnh, để Thích Chơn Thể ở trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, nửa trần thế, nửa âm ty địa ngục, bởi nếu không, khi bị đốt, quá nóng Thích Chơn Thể vùng chạy thì thật là mất mặt bầu cua cá cọp 'bác hồ'.

Bản tin của tình báo viên nội tuyến gởi cho chúng tôi khá đầy đủ, tôi họp Ban Tham Mưu soạn thảo kế hoạch đối phó với đám giặc cỏ Thành ủy Việt cộng Huế.

Tôi may mắn có được hơn ba mươi Đại úy Cảnh Sát xuất thân từ Học Viện, phục vụ tại BCH/CSQG Thừa Thiên-Huế. Họ là những sĩ quan ưu tú, học vấn cao ở cấp đại học, trình độ chuyên môn được Học Viện đào tạo vững chắc, đặc biệt rất trẻ, thông minh, mọi vấn đề đều có suy luận, nhận xét rất sắc bén và chính xác, và nhất là với tấm lòng trong sáng, hăng say trong nhiệm vụ thi hành luật pháp quốc gia, bảo vệ sinh mạng và tài sản của đồng bào. Họ là những thành phần chính trong ban tham mưu của tôi. Trong phiên họp, mọi sĩ quan trong ban tham mưu đều có cùng một nhận xét:
- Nếu chúng tôi, lực lượng CSQG Thừa Thiên - Huế can thiệp vào vụ tự thiêu của Thích Chơn Thể vào ngày mai, ngày Phật Đản, tức chúng tôi đã trúng kế của bọn Việt cộng, dùng chúng tôi châm ngòi nổ cho cuộc dấy loạn của bọn chúng. Vì thế chúng tôi quyết định không can thiệp vụ này, ngoại trừ: Bọn chúng biến cuộc tự thiêu thành cuộc biểu tình bạo động, lực lượng CSQG Thừa Thiên- Huế phải can thiệp và dập tắt ngay.
Để đối phó với trường hợp này, tôi phối trí lực lượng và kế hoạch như sau:
- 300 CSĐB và Biệt Đội Thiên Nga, dưới quyền chỉ huy của Đại úy Trương Công Ân, Trưởng phòng CSĐB, được bố trí trà trộn vào buổi lễ chính tại Chùa Từ Đàm và sau đó theo đoàn người ra về sau buổi lễ, tăng cường an ninh tại công viên Đồng Khánh.
- 100 CSĐB canh chừng tại vườn hoa trường Đồng Khánh, trước và sau cuộc tự thiêu của Thích Chơn Thể.
- Lực lượng trên 400 CSĐB này, chỉ hành động khi có lệnh của tôi, bắt giữ ngay những thành phần chủ chốt gây bạo động.
- Đại úy Phạm Bá Nhạc, Chỉ huy trưởng BCH/CSQG quận Hương Thủy, được tăng cường 100 Cảnh Sát sắc phục, đích thân chỉ huy điều hành lưu thông trật tự tại khu vực hành lễ, chùa Từ Đàm.
- Đơn vị Tuần Cảnh hỗn hợp, do Đại úy Đoàn Đích chỉ huy, với 12 xe tuần tiễu, phối hợp với Trung Úy Phạm Cần, Chỉ huy trưởng Quận 3, thiết lập các nút chận và điều hòa lưu thông tại : cầu Ga, cầu Nam Giao, cầu Bến Ngự, cầu Phủ Cam, dọc đường Lê Lợi, sẵn sàng khóa chặt các nút chận này, khi có lệnh không cho đồng bào vượt qua để vào khu vực Thích Chơn Thể tự thiêu.
- Đại úy Lê Văn Phi, Chỉ Huy Truởng Quận Hương Trà, sẵn sàng 100 nhân viên Cảnh Sát sắc phục và đích thân chỉ huy tăng cường cho Quận 3 khi có lệnh..
- Trung uý Văn Hữu Tuất, Biệt Đội Trưởng Biệt Đội Hình Cảnh và toàn nhân viên của Biệt đội, được tăng cuờng cho Đại Úy Ngô Trọng Thành, Chỉ huy trưởng Quận Nhì, tuần tiễu, kiểm soát chặt chẽ, đề phòng bọn lưu manh lợi dụng khi có bạo động tại Quận 3, sẽ thừa cơ cướp phá các tiệm buôn trong thành phố.
- Đại Úy Lê Khắc Vấn, Chỉ huy Trưởng Quận I, sẵn sàng 100 nhân viên tăng cường cho Quận 2 khi có lệnh.
- Đại úy Trần văn Tý, Đại Đội trưởng Đại đội 102 CSDC, cho lệnh rút tất cả các trung đội đang tăng cường cho các quận nông thôn về BCH/Đại đội trước 12 giờ khuya nay, cấm trại 100%, trang bị dụng cụ chống biểu tình và đợi lệnh điều động.

Vì địa điểm tự thiêu nằm giữa khoảng cách quá gần Toà Hành Chánh Tỉnh và tư dinh Đại Tá Tỉnh Trưởng, để đề phòng khi có bạo loạn bọn chúng sẽ tràn vào, mỗi nơi sẽ được phối trí 1 trung đội CSDC và 50 Cảnh Sát sắc phục, giữ kỹ hai địa điểm này.
Phân chia trách nhiệm chỉ huy:
- Đại úy Trương văn Vinh, Chỉ huy phó, cùng với các Chỉ huy trưởng Quận 1, 2, 3, và Chỉ huy trưởng Quận Hương Thủy, trách nhiệm điều hoà lưu thông và trật tự tại khu vực chùa Từ Đàm và 3 Quận trong thành phố.
- Đại úy Trương Công Ân Trưởng Phòng Cảnh Sát Đặc Biệt, theo sát tình hình, báo cáo cấp thời mọi đột biến trong buổi lễ, cho lệnh các toán hoạt vụ bám sát các mục tiêu, và sẵn sàng lực lượng cơ hữu bắt giữ ngay các thành phần xúi dục gây bạo động, và các thành phần bạo động khi có lệnh.
- Đại Úy Chung Châu Hồ, Đại đội phó đại đội 102/CSDC, với 2 trung đội CSDC và Cảnh sát sắc phục tăng cường, chịu trách nhiệm bảo vệ Toà Hành Chánh Tỉnh và Tư dinh Đại Tá Tỉnh Trưởng.
- Đại úy Trần văn Trinh, Trung Tâm Trưởng Trung Tâm Hành Quân Cảnh Lực, báo cáo vào Bộ Chỉ huy CSQG Vùng I, và Bộ Tư Lệnh CSQG tại Sài Gòn, mọi diễn biến tình hình, đồng thời ra lệnh cho mọi đơn vị nếu không cần thiết, phải im lặng vô tuyến, dành ưu tiên hệ thống truyền tin cho các đơn vị hành sự ngày mai.
- Tôi, chỉ huy tổng quát, và sẽ đích thân cùng với Đại úy Trần văn Tý, Đại đội trưởng 102 CSDC, chỉ huy giải tán biểu tình nếu có bạo động.
Cuối cùng, lệnh cấm trại toàn đơn vị kể cả nhân viên văn phòng tại BCH bắt đầu từ 6 giờ chiều ngày hôm nay.

Sau phiên họp tham mưu, tôi làm phiếu trình Đại Tá Tỉnh Trưởng Lê Văn Thân, cuối bản phiếu trình tôi không quên câu: “Xin Đại Tá Tỉnh Trưởng ban chỉ thị cho BCH tôi thi hành” .

Bản phiếu trình cũng được thông báo BCH/CSQG Vùng I, và BTL/CSQG tại Sài Gòn.
Tôi còn nhớ vào khoảng 4 giờ chiều ngày hôm đó, tôi đích thân đem phiếu trình gặp Đại Tá Tỉnh Trưởng tại văn phòng của ông ở Toà Hành Chánh Tỉnh.
Sau phần trình bày của tôi, Đại Tá Tỉnh Trưởng chậm rải nói với tôi:
- Tin tức của chú hình như không được chính xác, ngày hôm qua tôi đã có gặp Thượng Tọa Thích Thiện Siêu, ông đã nói với tôi, mọi chuyện ngày mai sẽ diễn ra trong vòng trật tự, êm đẹp, sẽ chẳng có gì đáng tiếc xảy ra. Chú yên tâm đi, và đem bản phúc trình về xem lại, tôi chẳng có chỉ thị gì cho chú cả.

Ông Tỉnh Trưởng dứt câu, tôi vừa ngạc nhiên, vừa thoáng có nỗi bất bình trong lòng, tình hình trầm trọng như vậy, ông lại không tin mình, không tin những tin tức mà lực lượng an ninh dưới quyền ông đệ trình, mà lại tin một tên Việt cộng nằm vùng trong Phật Giáo, hắn đánh lừa ông quá dễ dàng. Ông đã vấp phải một lỗi lầm quá lớn là : tin người để bị lừa gạt, để có quyết định sai lầm. Không tin tưởng cơ quan An ninh phụ tá cho mình.

Rời khỏi văn phòng Đại Tá Tỉnh Trưởng cùng với phiếu trình: ''Đem về xem lại'' mà lòng chán ngán. Nhưng, cho dù Đại Tá Tỉnh Trưởng không có chỉ thị nào cho tôi, tôi vẫn giữ quyết định trong phiên họp tham mưu. Nếu bọn này bạo động tôi sẽ đàn áp thẳng tay, không nhân nhượng một ly tấc nào với đám cơ sở nội thành Việt cộng này, vì đó là bổn phận và trách nhiệm của lực lượng CSQG.

Ngày rằm tháng tư 1971, 5giờ 30 sáng, lực lượng an ninh và điều hòa lưu thông đã bố trí xong xuôi tại các địa điểm ấn định.

Vào khoảng gần 10 giờ sáng, qua hệ thống truyền tin, Đại úy Phạm Bá Nhạc, CHT quận Hương Thủy, báo cho tôi biết số người tham dự trong buổi lễ khoảng hơn hai chục ngàn người, quá đông. An ninh, trật tự tốt, không có gì đáng tiếc xảy ra trong khu vực hành lễ.
Vào khoảng gần 12 giờ trưa, Đại úy Ân phụ tá Đặc biệt gọi tôi:
- Tango, Tango !
- Tôi nghe anh, nói đi.
- Thẩm quyền ! ông ở đâu?
- Tôi đang đậu xe ngay bến đò Thừa Phủ, gần công viên trường Đồng Khánh.
- Trình thẩm quyền tôi đang ở tại địa điểm hành lễ, Chùa Từ Đàm, trên này bọn chúng bắt đầu rỉ tai: ''sau buổi lễ sẽ có tự thiêu tại công viên trường Đồâng Khánh'', mọi người truyền miệng nhau, xem có vẻ hoang mang lắm.
- Tôi nhận anh rõ. Mọi chuyện trên đó giao lại cho phụ tá của anh, về dưới này gặp tôi.
- Nhận rõ.
Khoảng 12:40 trưa, Đại úy Phạm Bá Nhạc, Chỉ huy trưởng Quận Hương Thủy, người chịu trách nhiệm an ninh, trật tự buổi lễ tại Chùa Từ Đàm gọi tôi:
- Tango, Tango.
- Tôi nghe anh.
- Thẩm quyền, buổi lễ đã xong, mọi người đổ ra đường như ong vỡ tổ, ước lượng khoảng gần hai chục ngàn người, không cách gì điều hòa lưu thông nổi, một số lớn ra đường Lam Sơn xuống dốc Nam Giao đi về hướng ông.
- Tôi nhận anh rõ, tập trung lực lượng và di chuyển về BCH đại đội CSDC đợi lệnh.
- Nhận rõ.
Trong đời, nhiều khi có những chuyện chúng ta không mong, không đợi, không chờ, mà nó vẫn đến, bắt buộc chúng ta phải giải quyết, xấu hay tốt, thành hay bại đều do nơi ta quyết định, đó là trường hợp của tôi lúc này:
1- Lương tâm và lòng nhân đạo của một người bình thường, thấy kẻ khác đang đi vào chỗ chết đúng nghiõa, mà không cứu mạng sống của họ, trong hoàn cảnh mình có thể cứu được, cho dù họ là ai, bạn hay thù, theo tôi đó là hành động bất nhân.
2- Là một người mang trọng trách nặng nề, duy trì an ninh trật tự công cộng, thi hành luật pháp quốc gia, bảo vệ sinh mạng và tài sản của đồng bào, nếu kẻ đó là địch, là cơ sở Việt cộng nằm vùng trong Phật giáo, mưu toan dùng cái chết để quấy động tình hình an ninh, hầu phát động phong trào đấu tranh kêu gọi quần chúng nổi dậy, thì lẽ đương nhiên là tôi, hay bất kỳ ai ở vào vị trí của tôi, cũng phải quyết định như tôi là: “Không cứu” .

Cứu Đại Đức Thích Chơn Thể là mắc vào bẫy của bọn chúng, là châm giùm ngòi nổ cho bọn Thành ủy Việt cộng, và đám “sinh viên, học sinh giải phóng thành phố Huế” .

Là một võ sinh Nhu đạo (Judo), chưa bao giờ một lần trong đời dùng Nhu đạo đối đầu với ai, nhưng lần này tôi dùng thế võ Nhu đạo để quật ngã bọn Việt cộng nội thành này đó là: “Dùng nhu thắng cương”.

Tuy nhiên nếu bọn chúng bạo động, thì không còn cách nào hơn, lực lượng CSQG Thừa Thiên-Huế, chúng tôi sẽ đàn áp mạnh mẽ, không nương tay, dập tắt bọn chúng ngay. Tôi bắt đầu điều động lực lượng vào vị trí hành động đề phòng tình huống xấu có thể xảy ra .
Tôi dùng bạch văn gọi chỉ huy các đơn vị:
- Vinh (đại úy Chỉ huy Phó BCH tỉnh), Tango gọi.
- Tôi nghe thẩm quyền.
- Anh đang ở đâu
- Tôi đứng ngay cầu Nam Giao với hai xe Tuần Cảnh, đoàn người từ hướng Từ Đàm đổ xuống quá đông, ước lượng khoảng trên mười ngàn người, như một dòng thác lũ, từ đầu dốc xuống tận cuối dốc, và bây giờ đã tràn qua cầu, di chuyển về hướng của thẩm quyền.
- Tôi nhận anh rõ, vẫn để tình trạng bình thường cho đồng bào di chuyển, nhưng nếu có bạo động xảy ra dưới này, anh cho lệnh khoá chặt các nút chận, không cho họ di chuyển về hướng của tôi, cho lệnh xe Tuần Cảnh huớng dẫn đồng bào đi về phía đường Phan chu Trinh, bờ sông An Cựu.
- Nhận rõ thi hành.
Tôi gọi Tý Đại đội trưởng 102 CSDC:
- Tý, Tango gọi.
- Tôi nghe.
- Kiểm soát lính lại một lần chót, không một ai được mang theo súng và lựu đạn nổ mạnh, chỉ lựu đạn cay, súng phi tiễn - Cho tất cả lên xe và đợi lệnh di chuyển. Hồ (đại úy Đại đội phó 102 CSDC) với hai trung đội cùng với lực lượng Cảnh sát Quận 3, tăng cường giữ chặt Toà hành chánh tỉnh và dinh Đại Tá Tỉnh Trưởng, bằng mọi giá không để bọn chúng tràn vào. Tôi sẽ đứng ngay cổng Toà Hành Chánh đợi anh, đổ quân tại đó và dàn đội hình ngay, mình sẽ dồn họ lại và đẩy họ vào hai đường nhỏ, nằm giữa trường Quốc Học và Đồng Khánh - Quốc Học và dinh Tỉnh trưởng.
- Nhận rõ.
Tôi gọi Đại úy Phạm bá Nhạc, Chỉ huy trưởng Quận Hương Thủy và Đại úy Lê văn Phi, Chỉ huy trưởng Quậân Hương Trà :
- Nhạc, Phi, Tango gọi.
- Tôi nghe, ..Tôi nghe.
- Hai anh và lực lượng cơ hữu tăng cường cho Tý, Tý di chuyển, hai anh theo Tý ngay.
- Nhận rõ. . .nhận rõ.
Tôi gọi Đại úy Trần văn Trinh, Trung tâm trưởng Trung Tâm Cảnh Lực BCH/Tỉnh:
- Trinh , Tango gọi !
- Tôi nghe.
- Lệnh cho mọi đơn vị (13 BCH Quận, 73 Xã), ngoại trừ trường hợp khẩn cấp đặc biệt, nếu không, nhường hệ thống truyền tin cho các đơn vị hữu sự không được chen vào. Báo cáo mọi diễn biến vào Trung Tâm Hành Quân BCH/ Khu I Đà Nẵng, và BTL Sàigòn.
- Tôi nhận rõ thẩm quyền.
Vậy là xong, mọi đơn vị đã sẵn sàng, giờ này đây, ngay cả trời sập, đất sập, lực lượng CSQG/Thừa Thiên-Huế cũng chẳng nao núng, có sá gì tên ma nữ Mai Siêu Phong, Phạm Thị Xuân Quế và đám giặc cỏ cơ sở nội thành Việt cộng.

Nắng giao mùa, và trời Huế trong xanh thật đẹp, dòng sông Hương vẫn muôn thủa lững lờ trôi, giống như người dân xứ Huế, sống chịu đựng trước mọi thử thách của một thời tao loạn, nhiễu nhương, đâu biết chốc nữa đây một trận cuồng phong sẽ ập xuống nơi này.
Huế lại biểu tình, lại tự thiêu.

Khoảng gần 2 giờ trưa, dòng thác lũ cuồn cuộn trôi từ Chùa Từ Đàm xuống dốc Nam Giao, đến Toà Đại Biểu, ngang qua Đại học Luật Khoa, một dòng người mênh mông tràn ngập cả đường Lê Lợi, một số vẫn tiếp tục di chuyển về hướng đại học Văn khoa, cầu Tràng Tiền, nhưng một số khác vào khoảng trên năm ngàn người, dừng lại tại công viên trường Đồng Khánh.

Tôi đứng ngay công viên trường Đồng Khánh, dưới một tàn cây cổ thụ, nằm sát cạnh bờ sông Hương, để tiện quan sát chiếc đò của Thích Chơn Thể và đồng bọn, và cũng là vị trí tốt để kiểm soát địa điểm sắp xảy ra cuộc tự thiêu. Cùng đứng với tôi là ba nhân viên mang ba hệ thống truyền tin khác nhau:
-1 máy FM5 Liên lạc nội bộ (các đơn vị CSQG )
-1 máy PRC-25 liên lạc Đại Tá Tỉnh Trưởng và Trung Tâm Hành Quân Tiểu Khu Thừa Thiên.
-1 máy GE liên lạc Văn Phòng Cố vấn CSĐB.
Qua hệ thống nội bộ, tôi nghe rõ toán theo dõi báo với Đại úy Trương Công Ân:
- Trình thẩm quyền, đò chúng tôi cách đò của mục tiêu khoảng hơn 100 mét, thấy rất rõ, mục tiêu bắt đầu rời bến, chúng tôi cần theo không? . Ân trả lời:
- Không cần thiết, nhiệm vụ các anh chấm dứt.
Ân gọi tôi:
- Tango. . .Tango !
- Tôi nghe anh, nói đi.
- Mục tiêu đã rời bến Phú Văn Lâu, đang trực chỉ hướng công viên Đồng Khánh.
- Tôi thấy mục tiêu rõ, anh đứng ở đâu?
- Tôi đứng sau đài kỷ niệm trước trường Quốc Học.
- Nhắc lại, nếu bạo động xảy ra, cho lệnh các toán theo dõi bắt ngay con mụ nữ ma đầu Mai Siêu Phong Phạm Thị Xuân Quế và 6 tên kia đem về Trung tâm thẩm vấn.
- Tôi nhận rõ thẩm quyền, ông cẩn thận.

Chỉ năm phút trước đây, cả một rừng người từ phía trường Quốc Học xuống quá công viên Đồng Khánh ồn áo như ong vỡ tổ, như khu chợ trời, và bây giờ kim đồng hồ của tôi chỉ đúng 2 giờ 20 phút, chiếc đò chở Thích Chơn Thể vừa cập bến, trong khoảnh khắc, tiếng ồn ào kia bỗng ngưng, cả một khối người đứng yên không lay động, thời gian như dừng lại, chung quanh tôi bắt đầu có tiếng niệm kinh Phật, lúc đầu nghe rất nhỏ nhưng rồi lớn dần. . . lớn dần.. . .

Nhớ lại thủa học trò, những năm thi Tú tài bán phần, toàn phần, tôi và đám bạn học xóm Nam Giao, mỗi tối thường vào lầu chuông của chùa Từ Đàm học thi, nhiều đêm chúng tôi ngủ lại tại đó. Từ ba giờ sáng đã có tiếng chuông, mõ, tiếng tụng kinh của các vị sư, từ nơi chánh điện vọng lại, giọng kinh nghe thê lương, buồn bã và thoát tục lạ thường. Nhưng giờ này đây, cũng với lời kinh đó, nhưng nghe như tiếng rên xiết của loại ma quỷ nơi địa ngục đang sửa soạn lò lửa đỏ, để thiêu người ở cõi trần thế, ở công viên trường Đông Khánh.
Phật nào độ cho hành động sát nhân này, Phật nào độ cho những tên Cộng sản nằm vùng, dùng cái chết của người khác, để đạt được mưu đồ của bọn chúng. Và tôi tự hỏi trong gần cả bảy tám ngàn nguời đang đứng tại đây, chẳng lẽ đều bị bọn Việt cộng phỉnh gạt hết sao, sao họ cuồng tín đến độ tê liệt cả lý trí.
Từ 1963 đến ngày hôm nay, ngày rằm tháng 4/1971, Thích Trí Quang, Thích Đôn Hậu, Thích Thiện Siêu, và Bộ chính trị đảng Cộng sản Việt Nam tại Hà Nội đã trắng trợn lợi dụng, phỉnh gạt dân Huế và nhất là Phật Giáo đồ miền Trung đã quá nhiều, sao mọi người vẫn còn chưa tỉnh cơn mê muội. Những ngày, những tháng, của năm 1966, Huế hỗn loạn, Huế xác xơ, Huế ngày đêm ngập tranh đấu, lên đường xuống đường, rồi đến Mậu Thân 1968, cũng đám này, đám sinh viên tranh đấu đệ tử của Trí Quang, Đôn Hậu, Thiện Siêu và tên đồ tể Hồ chí Minh, cùng bọn chó má trong bộ chính trị Cộng sản Việt Nam, đã tàn sát trên năm ngàn người Huế bằng mã tấu, bằng vật cứng đập vào đầu, bằng trói tay xô xuống hố sâu chôn sống, vậy mà giờ này đây: 2:20 chiều ngày rằm tháng 4/1971 gần bảy ngàn nguời dân Huế đang đứng nơi đây, công viên Đồng Khánh, vẫn còn chưa ngộ, sao còn lầm lạc tiếp tay với bọn sát nhân này !?

Tôi muốn thét thật to:
- Thưa đồng bào, thưa bảy ngàn người Huế hiện có mặt tại nơi đây, hãy tỉnh dậy, đây là một âm mưu của bọn cộng sản đang định dùng cái chết của Đại Đức Thích Chơn Thể, để phát động một cuộc dấy loạn tại Huế, hãy tỉnh lại để cứu mạng sống của Đại đức Chơn Thể, nếu không sẽ quá muộn.

Thế nhưng tôi biết rằng, cho dù tôi có thét vỡ tung cả lồng ngực, thì cũng chẳng ai tin, vì tôi là Trưởng ty CSQG/Thừa Thiên-Huế, và cũng vì đã từ lâu, họ thường gọi tôi là tên phản đạo.

Một số người đã di chuyển xuống sát bờ sông, nơi Thích Chơn Thể được 2 tên quàng tay dìu lên bờ, cùng với ba tên đi theo sau, một tên còn ở lại trong khoang đò chưa lên bờ.

Thích Chơn Thể còn rất trẻ, khuôn mặt hiền lành, hắn mặc chiếc áo cà sa màu vàng, hai tên dìu, thân thể hắn mềm nhũn, tưởng hồ như không còn bước được, trông như là một xác chết biết đi, đôi mắt không mở to, mơ màng trong tình trạng gần như hôn mê, chẳng còn biết gì.

Giờ này hắn đâu còn biết đã bị bọn ma đầu, ác quỷ cộng sản Hà Nội đang lợi dụng hắn, đang lợi dụng chiếc áo cà sa hắn mặc trên người, và chốc lát nữa sẽ lợi dụng xác chết của hắn, cho ý đồ khuấy động tình hình chính trị tại Huế.

Có thể sáu, bảy ngàn người đứng trong công viên này không biết tại sao Thích Chơn Thể đang ở trong tình trạng nửa mê, nửa tỉnh như vậy?

Nhưng tôi, lực lượng CSQG/Thừa Thiên-Huế biết rõ, biết chắc chắn, Thích Chơn Thể đã bị con nữ ma đầu Mai Siêu Phong Phạm Thị Xuân Quế, chích cho một liều thuốc mê, hoặc thuốc tê nào đó cực mạnh, và Thích Chơn Thể bây giờ đúng là một người đã chết, một thây ma, nhưng còn thở.

Hai tên dìu Thích Chơn Thể và ba tên đi phía sau ngang qua trước mặt tôi, vừa nhìn thấy tôi bọn chúng khựng lại, mất bình tĩnh, dáng điệu sợ sệt hiện rõ trên nét mặt. Có lẽ nếu trong một trường hợp khác, trong hoàn cảnh khác, bọn chúng gặp tôi, chắc hẳn bọn chúng đã được đưa về trung tâm thẩm vấn, nhưng lần này tôi đang là một người hiền như ''con gái nhà lành'', tôi đang đấu trí với cơ quan Thành ủy Việt cộng, vì thế tôi xem như không thấy bọn chúng, vô tư lự ngước nhìn trời xanh, mây trắng.

Bây giờ thì bọn chúng đã dìu Thích Chơn Thể đến ngay trung tâm của công viên trường Đồng Khánh, bọn chúng để Thích Chơn Thể ngồi bệt xuống đất, hai tay y buông thỏng, hai tên kia vẫn đỡ y để y khỏi ngã.
Một trong ba tên đứng phía sau tiến đến cạnh Thích Chơn Thể bắt đầu lên tiếng:
-Thưa đồng bào, thưa các đạo hữu !

Ngày hôm nay, ngày rằm tháng tư, ngày Đức Phật đản sinh, Đại Đức Thích Chơn Thể tình nguyện tự thiêu để cúng dường cho đạo pháp lâm nguy, Phật giáo đang bị tập đoàn Nguyễn văn Thiệu đàn áp thô bạo, và cũng để cầu nguyện hoà bình cho quê hương, và. . . vân. . . vân.. . cuối cùng thi hắn hô to:
-Đả đảo tập đoàn độc tài Nguyễn văn Thiệu.
-Đả Đảo !
Đó là tiếng đáp lại duy nhất của bốn tên đồng bọn.
Cả một bầu không khí thê lương tang tóc đang phủ xuống công viên trường Đồng Khánh. Tiếng khóc lớn hoà lẫn với tiếng niệm kinh Phật bắt đầu vang dội cả khu công viên. Bỗng Ân gọi tôi giọng khẩn cấp:
- Tango. . . tango
- Tôi nghe.
- Tên cuối cùng vừa rời khỏi đò với một thùng xăng lớn, đang chạy lên công viên, ông rời khỏi khu vực ngay, nguy hiểm lắm, anh Sỏ và anh em hộ tống, ông đi ngay đi.
Anh Dương văn Sỏ, trưởng cơ quan G-2 (hoạt vụ) đã đứng cạnh tôi từ hồi nào, nói nhỏ với tôi:
- Mình đi Đại úy, ông từ từ lùi dần về phía sau, chúng tôi sẽ bọc ông rời khỏi đây.
- Toàn khu vực mình bố trí bao nhiêu anh em?
- Bốn trăm. Chung quanh ông có khoảng hơn một trăm anh em.
- Được rồi, năm mười phút nữa mình đi.
Bỗng đám đông đang đứng về phía bờ sông nhốn nháo, dãn ra, tạo một khoảng trống nhỏ, tên xách thùng xăng xuất hiện.

Thần chết đã đến gần kề Thích Chơn Thể. Trong khoảnh khắc này, thời gian như dừng lại, mọi người đều trố mắt nhìn về phía tên cầm thùng xăng đang tiến về Thích Chơn Thể.

Có thể nói trong suốt chín năm trời đối đầu với hằng loạt khó khăn, hằng loạt biến động chính trị tại Huế, đây là lần tôi cảm thấy khó khăn nhất, bởi lẽ có sự tranh chấp mãnh liệt giữa nhiệm vụ, trách nhiệm, và lương tâm.

Giờ này đây, vẫn chưa muộn, tôi chỉ cần hô to: ''Cứu nguời'', lập tức với lực lượng hơn một trăm nhân viên Cảnh sát Đặc biệt đang đứng cạnh tôi sẽ chận, và bắt giữ ngay tên đang xách thùng săng chạy về phía Thích Chơn Thể, và một nhóm khác tức thời sẽ làm một hàng rào cản bao bọc chung quanh Thích Chơn Thể, giải cứu và đưa ông ta ra khỏi hiện trường ngay.

Nhưng, nếu tôi làm như vậy là giải quyết sự việc theo lương tâm, nhưng là trúng kế của bọn sinh viên cơ sở nội thành Việt cộng và cơ quan Thành ủy Việt cộng Huế, vì bọn chúng dăng bẫy, dùng chúng tôi, CSQG/ Thừa Thiên- Huế, châm ngòi nổ cho mưu đồ của bọn chúng, vì vậy, như phần trên tôi đã nói, tôi vẫn giữ quyết định coi nhiệm vụ và trách nhiệm trên hết, nên : “không cứu”.

2 giờ 50 chiều, sáu tên sát nhân đã đứng quanh Thích Chơn Thể, tên cầm thùng săng mở nắp thùng và tưới xăng ngay trên đầu Thích Chơn Thể đang ngồi bệt dưới đất. Một dòng xăng chảy dài từ đầu xuống thân hình, đến chân, và lan rộng cả vùng Thích Chơn Thể đang ngồi. Sáu tên và một số người đứùng chung quanh đó bắt đầu dãn ra xa, một tên trong bọn chúng châm lửa, liệng ngay vào thân hình Thích Chơn Thể. Chỉ có tiếng phựt nhẹ, cả một khối lửa vụt lên cao, người ông ta là một khối lửa khổng lồ, chỉ khoảng vài giây đồng hồ, thân hình ông ta ngã ngào xuống đất ở tư thế nằm nghiêng, đau đớn vùng vẫy, la hét và rồi im lặng.. . .
Lửa vẫn tiếp tục cháy, thịt da của ông ta vẫn tiếp tục cháy, bây giờ thì toàn thân ông ta chẳng còn mảnh vải nào, thân thể đã cháy đen, thịt da nứt ra và những dòng máu đỏ tuôn ra từ nơi đó, trông thật ghê rợn.
Bây giờ tại hiện trường bắt đầu hỗn loạn, khu công viên Đồng Khánh vang dội tiếng la hét, tiếng khóc than, hoà lẫn với lời kinh tụng niệm và với khói lửa cùng mùi cháy của thịt người.

Thật là một cảnh địa ngục có thật, địa ngục trần gian tại Huế.
Sau Mậu Thân 1968, đây là lần thứ hai, bọn Việt cộng thành ủy Huế, chính trị bộ đảng cộng sản Việt Nam, đám sinh viên cơ sở nội thành Việt cộng Huế, và cũng là đám người của Đôn Hậu, Thiện Siêu, Hoàng Kim Loan, lại bày ra cảnh giết người man rợ này. Nhưng lần này có khác hơn, là bọn chúng dùng ngay thân xác của đồng chí cơ sở cách mạng, có được một năm tuổi đảng Nguyễn văn Tè, tức Đại Đức Thích Chơn Thể, đem ra nướng thịt người, cúng dường cho “đạo pháp lâm nguy”, cho ý đồ khuấy động tình hình chính trị tại Huế.
Những ai ngày hôm đó đã chứng kiến và đã hít thở mùi thịt người bị nướng cháy, chắc hẳn sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng bi thương và rùng rợn này.
Họ cũng phải thấy rõ một điều, đã là người cộng sản, cho dù già như Hồ chí Minh, hay tuổi đời còn quá trẻ như sáu tên này, bọn chúng đều có một điểm rất giống nhau :
Tâm địa độc ác và hành động man rợ còn hơn quỷ dữ, bọn chúng giết người không gớm tay, phương tiện nào cũng tốt, miễn sao đạt được mục đích.

Mậu Thân 1968, ông Hồ ra lệnh cho Bộ chính trị đảng cộng sản áp dụng biện pháp '”Bạo lực Cách mạng” tàn sát 5327 dân chúng Huế, chỉ vì họ không theo cách mạng, không Tổng nổi dậy theo ý đồ của Hồ chí Minh, và nay, rằm tháng 4/1971, Thích Thiện Siêu, Trung tá cộng sản Hoàng Kim Loan và đám sinh viên cơ sở nội thành lại lợi dụng Phật giáo, dùng hình hài của Đại Đức Thích chơn Thể, để phát động phong trào quần chúng đấu tranh chống chính quyền miền Nam.
Ngay khi lửa bắt đầu phựt cháy trên người Thích Chơn Thể, tôi liên lạc khẩn cấp với lực lượng ứng chiến:
- Tý, Nhạc, Phi, Tango gọi !
- Chúng tôi nghe Tango.
- Trên này đã có tự thiêu, các anh cho lực lượng lên xe, sẵn sàng đợi lệnh di chuyển. Tôi đang ở hiện trường sẽ di chuyển và đợi các anh tại cổng Toà Hành Chánh tỉnh, nếu bọn chúng bạo động, đổ quân, dàn đội hình và đàn áp ngay.
- Nhận rõ, chúng tôi đợi lệnh ông.
Sáu tên sát nhân đã lũi vào đám đông. Tôi gọi Ân:
- Ân đây Tango !
- Tôi nghe
- Bám sát 6 mục tiêu, nhắc lại không bắt giữ bọn chúng ngoại trừ có bạo động. Mình sẽ tính sổ kỹ càng với bọn sát nhân này sau.
- Tôi hiểu, nhận rõ thẩm quyền.

Tôi cùng với trưởng G-2 anh Dương văn Sỏ, và với gần một trăm nhân viên Cảnh sát Đặc biệt, lùi dần trong đám đông, băng qua đường Lê Lợi, đến đứng tại cổng Toà hành chánh chờ đợi, để lại đàng sau một đám đông khoảng sáu bảy ngàn người, cùng với tiếng la hét, khóc than, và với thi hài cháy đen, nằm co quắp của Thích Chơn Thể, nơi công viên Đồng Khánh, chỉ cách cổng Toà hành chánh tỉnh không quá 150 mét.
Lực lượng CSQG Thừa Thiên-Huế không có phản ứng, không hành động. Bọn chủ mưu và đám sát nhân chắc hẳn đã thất vọng quá lớn : Cảnh sát đã không châm ngòi nổ.

Tôi còn nhớ rõ, đồng hồ tôi chỉ đúng 3 giờ 40 chiều, vì Đại Tá Tỉnh trưởng đi thanh tra quận (?) từ sáng sớm, nên tôi dùng hệ Thống truyền tin C-25 trình ông ta:
- Trình Đại tá, như đã trình với Đại tá chiều hôm qua, hiện tại Thích Chơn Thể tự thiêu nơi công viên trường Đồng Khánh.
Qua hệ thống truyền tin tôi nhận rõ giọng nói của Đại tá có phần hốt hoảng và ngạc nhiên.
- Sao lại vậy, chính Thượng Tọa Thiện Siêu đã nói với tôi sẽ không có chuyện gì rắc rối xảy ra. Chú phải cứu Đại Đức Thích Chơn Thể và chở vào bệnh viện ngay.
Tôi nói:
- Trình Đại Tá ''mần răng'' mà cứu được.
Giọng Đại tá phát lớn trong loa khuếch đại:
- Chú nói gì? ''mần răng'' là cái gì? Tôi chẳng hiểu gì cả.
Thì ra tôi đã quên, tôi đã dùng giọng Huế đại nhà quê của tôi nói chuyện với một người Bắc kỳ, có ông trời ngoài Bắc cũng chẳng hiểu nổi, huống gì ông Đại tá Lê văn Thân người Bắc.
Tôi sửa lại ngay:
- Hắn cháy đen như thằng Tây đen rồi làm sao mà cứu?

Chỉ nghe đến đó Đại tá cúp máy, chắc là Đại tá giận lắm, nhưng tôi biết làm sao hơn.

Tôi, anh Dương văn Sỏ và một số CSĐB vẫn đứng tại cổng Toà hành chánh tỉnh nhìn sang khu công viên.
Thời gian trôi chậm, cũng đã về chiều, 4 giờ chiều. . . rồi 5 giờ chiều. . . đám đông dân chúng từ từ tan, và loãng dần trên đại lộ Lê Lợi. Có lẽ họ đã chờ đợi khá lâu mà không vẫn không thấy Đại úy Liên Thành với lực lượng CSDC dàn quân giải tán biểu tình, không có phi tiễn, chẳng có hơi cay, nên đồng bào không vui, tuần tự giải tán. Riêng đám Việt cộng chờ đợi “Trưởng ty Công an Ngụy ác ôn” Liên Thành, châm dùm ngòi nổ phát động phong trào cho bọn chúng, cũng chẳng thấy Liên Thành và lực lượng giải tán biểu tình ra tay, nên bọn chúng đành lủi thủi theo quần chúng tan hàng, để lại nơi công viên trường Đồng Khánh vắng lặng, với một thây người cháy đen, nằm co quắp không ai nhận lãnh.

Thích Thiện Siêu, Hoàng kim Loan, Cơ quan Thành ủy Việt cộng Huế, tên ma nữ Mai Siêu Phong Phạm thị Xuân Quế và đám học sinh, sinh viên giải phóng thành phố Huế, lần này đã lầm lẫn, đánh giá sai phản ứng của lực lượng CSQG/Thừa Thiên-Huế, bọn chúng đã thua đậm, khi phải dùng một mạng sống cơ sở cách mạng quan trọng nằm vùng trong Phật giáo, Đại Đức thích Chơn Thể để khuấy động phong trào.

Đáng lý bọn chúng phải thấy rõ khả năng và trình độ của một sĩ quan QLVNCH, và của những sĩ quan ưu tú của ngành CSQG, mãi mãi vẫn hơn xa bọn chúng, mà đừng giở trò chơi dại, chỉ để mang thất bại ê chề mà thôi.

Anh em chúng tôi lực lượng CSQG Thừa Thiên-Huế, đã tính toán, suy luận đúng, hành động đúng trong trường hợp này.

Thế nhưng trong đời thường xảy ra nhưng chuyện oái oăm, chúng tôi hóa giải được âm mưu của địch, nhưng lại gặp trở ngại, rắc rối với ông Tỉnh trưởng thượng cấp của mình.

Khoảng 6 giờ chiều cùng ngày, Đại tá Lê văn Thân đi thanh tra quận trở về, tôi gặp ông tại văn phòng Tòa hành chánh tỉnh, ông hỏi tôi câu đầu tiên:
- Tại sao chú không cứu Đại Đức? Chú muốn có chết chóc trong thành phố này hay sao? Tại sao không cứu ông ta, thật là vô nhân đạo.
Thật tình mà nói, sức chịu đựng nhiều lúc cũng ở một mức tối đa nào đó, tôi không còn chiụ đựng được nữa nhưng tôi vẫn trả lời ông trong tinh thần kỷ luật của quân đội:
- Trình Đại tá, chiều hôm qua tôi đã có trình với Đại tá đầy đủ mọi tin tức liên hệ đến vụ này, nhưng không được Đại Tá lưu ý. Nếu chiều này chúng tôi cứu Chơn Thể thì tình hình sẽ nổ lớn và trầm trọng hơn, vì bọn Việt cộng nằm vùng trong Phật giáo tạo dựng màn kịch này, với mục đích chính là dùng lực lượng CSQG châm ngòi nổ, để cho bọn chúng phát độâng phong trào quần chúng đấu tranh. Tôi nói tiếp :
- Vâng, Đại tá nói đúng, đúng là vô nhân đạo, là bất nhân, nhưng tôi và lực lượng CSQG thà mang tiếng là bất nhân, nhưng chúng tôi không thể bất trung, bất nghĩa với Tổ quốc và đồng bào Huế. Thích Chơn Thể là Việt cộng nằm vùng, hắn là cơ sở của đảng cộng sản, của cơ quan Thành ủy Việt cộng Huế, hắn nằm trong tổ Tôn giáo vận, hắn có một năm tuổi đảng, hắn tự thiêu cho mưu đồ của bọn Cộng sản thì tại sao phải cứu?
Đại tá Tỉnh trưởng ngắt lời tôi và nhẹ nhàng hơn:
- Thôi được, mọi chuyện đã lỡ rồi (???), vậy xác ông ta bây giờ ở đâu?
- Vẫn còn nằm tại công viên Đồng Khánh, vô thừa nhận. Giáo hội cũng không, và cũng chẳng có chùa nào nhận đem về chôn cất.
- Sao chú không cho nhân viên đem thi hài ông ta vào bệnh viện?
Tôi vẫn giữ quyết định ngay từ đầu đối với Thích Chơn Thể: “Thấy chết không cứu” và bây giờ “thấy xác không chôn” :
- Trình Đại tá, tôi đã cho lệnh Chỉ huy trưởng Cảnh sát Quận III, liên lạc với bệnh viện trung ương Huế, cho xe đến chở thi hài, chúng tôi không chở thi hài ông ta được, bọn chúng sẽ phao vu Cảnh Sát cướp xác của Đại Đức Thích Chơn Thể đem đi thủ tiêu.
Tôi rời khỏi văn phòng Đại tá Tỉnh trưởng khoảng 7 giờ chiều, có chút buồn phiền và chán nản. vừa ngồi vào ghế xe tôi tự nói với mình:
- Chống cộng củ. . . khoai. . .
Trung sĩ Nguyễn đình Ánh ngồi phía sau, phụ trách hệ thống truyền tin hỏi tôi:
- Ôn nói chi rứa ?
Tôi dí ngón tay trên nón sắt hắn đang đội:
- Thì nói cái trốt (đầu) của ôn đó.
Cả đám đệ tử và tôi cùng cười, tiếng Huế thật nhà quê, nhưng ít nhất lúc này tiếng cười cũng vơi đi một phần nỗi buồn trong lòng.
- Mình đi đâu ôn, Trung sĩ Thêm tài xế hỏi tôi?
Bây giờ thì quan ba không có tiền, mà lính lại càng không có, tôi trả lời Trung sĩ Thêm:
- Mình đi ăn chịu, về quán bún bò chị Sỏ (vợ của anh Dương văn Sỏ trưởng G-2) ghi sổ, cuối tháng lãnh lương trả.
- Mỗi ông thần chỉ tối đa là 4 chai, xong về BCH lau chùi súng đạn, ngày mai đi sớm, 5 giờ sáng.
Ngày hôm sau, khi tôi cùng với Đại úy Trần văn Tý Đại đội trưởng 102, chỉ huy một đơn vị CSDC và CSĐB đang Hành Quân vùng Đồng Xuyên, Mỹ Xá, thuộc quận Quảng Điền, để khui một hầm bí mật của Việt cộng thì Đại Úy Trần văn Trinh, Trung tâm trưởng trung tâm Hành Quân Cảnh lực gọi tôi:
- Tango, Tango, ông nghe tôi rõ không?
- Tôi nghe anh rõ lắm, nói đi.
- Thẩm quyền về gấp BCH, Thiếu Tướng Tư Lệnh (Thiếu Tướng Trần Thanh Phong) gọi thẩm quyền.
- Nhận rõ, nhưng ít nhất phải một giờ sau mới trở về được, xa lắm.
- Thẩm quyền từ từ, tôi đã trình với Thiếu Tướng Tư Lệnh rồi.
Khoảng gần 12giờ trưa, tôi có mặt tại BCH, và gọi điện thoại Thiếu Tướng Tư Lệnh ngay.
- Trình Thiếu Tướng Tư Lệnh, em Liên Thành, Chỉ huy trưởng Thừa Thiên-Huế đầu máy.
- Không có gì quan trọng đâu Liên Thành, Thiếu Tướng muốn biết tình hình ngoài đó như thế nào rồi sau vụ tự thiêu, nội vụ ra sao? Tại sao không cứu ông ta?
Tôi trình bày từng chi tiết một với Thiếu Tướng Tư Lệnh và câu kết luận là:
- Trình Thiếu tướng, đây là quyết định và hành động đúng của BCH/CSQG/Thừa Thiên-Huế, nếu hôm qua em cho lực lượng can thiệp vào vụ tự thiêu này, có lẽ tình hình sẽ trầm trọng và khó giải quyết hơn.
- Thiếu Tướng hiểu rõ, tình hình ngoài đó khó khăn lắm, mọi chuyện em phải cẩn thận, cần gì thì gọi cho Thiếu Tướng ngay.
Khoảng gần một tháng sau, khi tình hình lắng dịu, tôi cho lệnh bắt giữ sáu tên sát nhân trong vụ Thích Chơn Thể tự thiêu..........

 
Tin Thích Nhất Hạnh tạ thế khuấy động  các ý kiến trái chiều , câu chuyện sẽ còn tiếp diễn dài dài.

Nếu là người Việt, chớ lấy  số lượng, đề tài đa dạng  của các đầu sách với các tựa đề hoa mỹ mà ông  là tác giả,hay  con số tín đồ " in-tẹc-na-sô -nô " (nói theo cách của VC) mà xá mọp Thích Nhất Hạnh  do tâm lý bầy đàn và coi ông ta như thánh sống theo như cách vô tư của  của các đệ tử  ngoại quốc  của ông ta.Chúng ta nên nhìn  Thích Nhất Hạnh    ở góc độ đồng chủng qua những gì mà ông ta đã mang đến cho nước Việt Nam.

Về đạo đức: Lùi lại quá khứ khi mới là Tăng tại chùa Báo quốc, Huế. Thích Nhất Hạnh đã bị Hòa thượng T. T đuổi ra khỏi chùa, đồng thời ra lịnh các chùa từ Nam ra Trung không được chứa chấp ông. Có phải vì ôm hận nầy mà sau nầy  Thích Nhất Hạnh   "quậy "ngược lại cái nơi ông đã khởi trình tu đạo?
Phật là Phật, tiếng Việt đã vậy, người Việt đã quen gọi là vậy, ông khởi xướng thay  tên  đạo Phật thành "đạo Bụt ",ông Phật  thì ông gọi là" ông Bụt". Thực tế,  Thích Nhất Hạnh  đã thất bại. Ngày nay đại đa số người Việt vẫn gọi là Đạo Phật  là Đạo Phật ,Phật là Phật.

Thích Nhất Hạnh đã không trung thực khi diễn thuyết với người nước ngoài về chiến tranh Việt Nam mà ông nói rằng ông đã chứng kiến:
"Có lẽ không người Hoa Kỳ nào có lương tâm mà lại có thể chịu đựng nổi cái cảnh trực thăng chở lính Mỹ đi bắt cóc phụ nữ (?) ở miền quê hẻo lánh về trại để thoả mãn sự đòi hỏi xác thịt. Tôi không thể nào quên được hình ảnh mà tôi  trông thấy hôm đó: chiếc trực thăng hạ dần xuống làm cho những con bò đang kéo chiếc xe đi trên con đường quê sợ hãi chạy nhanh, và cả người cả thúng mủng đồ vật rơi long lốc xuống đường làng. Trên bờ ruộng những người lính Mỹ đã xuống trực thăng, áp tới bắt cóc người thiếu phụ đang lồm cồm ngồi dậy trong tay còn ẳm đứa con trai hai tuổi"(trang 77 chương 4: Đối diện)

Nếu nói rằng tâm đắc các lời giảng của TNH về đạo đức, cư xử,đạo pháp  thì  chỉ cần tìm đến một ông" sư vườn", ở bất cứ ngôi chùa nhỏ bé, hẻo lánh nào thì chúng ta vẫn tiếp nhận những chỉ giáo y như TNH  vậy, là bởi vì: Những điều TNH nói là cùng lược trích, thu gọn, ý từ trong  Phật pháp mà ra,rồi ông ta  thêm mắm, dậm muối bằng ưu thế   thiên phú ngôn ngữ của thi ca, triết học  mà những vị chân tu khác không có  để diễn giải .Hỏi sao người nghe không đắm đuối, mê hoặc,rồi  sùng bái mà chẳng cần suy xét .
Xin lấy "Bông hồng cài áo "được coi như tuyệt tác của Thích Nhất Hạnh mà ngày nay đã thành  nghi thức chính thức trong ngày Lễ Vu lan:
Mất mẹ là tổn thương to lớn nhất của một đời người.Nổi đớn đau, xót xa ấy cứ ám ảnh suốt đời làm con. Thích Nhất Hạnh, thay vì  mang tâm thức từ bi ,thấu đáo sâu sắc tâm trạng loài người của một tu sĩ Phật giáo đạt đạo  đến thượng thừa, ông phải tìm cách " giấu "cái nổi lòng tan nát bất biến của đời người mới phải.Thì ông lại tô vẽ , bày ra trò "bông hồng cài áo "để những người mất mẹ thay vì  đã  phôi phai   được  nổi thiệt thòi nầy thì nay  lại đưa cái bản mặt " chìn ìn"  của mình ra cho thiên hạ biết là mình bị mất mẹ  bằng dấu hiệu  cái bông hồng  !! Để làm gi??cải lương hết sức.

Nếu thật lòng thấu hiểu tình mẫu tử theo ý niệm cao siêu của một người tu hành đã đạt tột cùng thì sao TNH không đưa ra một triết lý nhân sinh gì đó để dạy con người ta phải  hiếu đạo khi mẹ còn tại thế, mà lại  khơi dậy lộ liễu    khi cái tình thiêng liêng cao cả đó đã mất rồi? (Thích Nhất Hạnh   nói cái tích "Bông hồng cài áo "là chuyện ông chứng kiến xảy ra ở đất Phù Tang).  Tập quán của nước người ta thì kệ người ta, đó là  văn hóa của người ta, mắc mớ gi tới VN  mà ông thi vị hóa nó  bằng tài năng thi văn của mình   để khơi dậy cho người ta đã- đang   đau khổ, buồn day dứt thì nay lại buồn đau hơn!

Nếu "Bông Hồng Cài Áo "của TNH là tinh hoa     thì tại sao Nhật Trường, Lam Phương, Lê Dinh, Anh Bằng không phổ nhạc mà lại Phạm Thế Mỹ ?

Đơn giản là bởi vì '"đồng thanh tương ứng":
Phạm Thế Mỹ sau hiệp định Gèneve được cài lại miền Nam hoạt động. Năm 1965, 66 bị cảnh sát Việt Nam Cộng hòa bắt giam.Là  tác giả của: Hoa vẫn nở trên đường quê hương, Những ngày xưa thân ái, Thương quá Việt Nam, Trăng tàn trên hè phố... Các bài nhạc tưởng chỉ là  diễn tả hình ảnh quê hương, đồng đội nhưng    ẩn chứa  là   tình cảm, hy vọng với những gì thuộc bên kia.Đến sau năm 75 thì công khai lột hẳn mặt nạ, là một cán bộ văn hóa VC, đã sáng tác các bài:" Nhớ ơn Bác, nhớ ơn Đảng". trước khi chết vào tháng 1 năm 2009, Phạm Thế Mỹ còn cố hoàn tất 2 bài sặc mùi tuyên truyền đó là "Con đường thế kỷ " (đường Hồ Chí Minh) và " Gió Củ Chi"!

Thích Nhất Hạnh ăn cơm của bá tánh miền Nam, thành danh ở miền Nam,được chính quyền miền Nam  ban  điều kiện để đi tu nghiệp, thuyết pháp ở nước ngoài nhưng trái tim ông lại đặt  ở phía Bắc.
"Hoa Sen Trong Biển Lửa "là sách dầy 240 trang của Thích Nhất Hạnh, qua sách nầy,cho thấy ông ta rất mù mờ và ngây thơ về mưu đồ của mấy ông miền Bắc  đối với miếng đất màu mỡ sung túc của miền Nam .Nói rõ hơn là  Thích Nhất Hạnh   đã cùng với cái đám nằm vùng,  trở cờ của Việt Nam Cộng Hòa  ,   tiếp tay cho miền Bắc "giải phóng "miền Nam.
Chương 5 Hoa Sen trong Biển Lửa- .Con đường thực hiện.Tác giả Thích Nhất Hạnh:
"Một chính quyền được sự tín nhiệm của quần chúng sẽ đủ sức nói chuyện với Hà Nội và Mặt trận để dàn xếp cho sự chấm dứt chiến tranh và thống nhất đất nước. Con đường sẽ chia làm nhiều giai đoạn như sau:
1. Thành lập một chính phủ lâm thời có đại diện của các khối công dân tôn giáo và chính trị.

2 -Chính phủ lâm thời yêu cầu quân đội Hoa Kỳ ngừng mọi cuộc  oanh tạc Bắc Việt cũng như Nam Việt, ngừng mọi cuộc hành quân tấn công và rút về những căn cứ (!)

3 -Chính phú dân sự sau khi củng cố và liên kết được sự ủng hộ của quần chúng, chuẩn bị hòa đàm với Mặt trận về việc thành lập chính quyền liên hợp của Miền Nam và về việc yêu cầu quân đội chính quy Bắc Việt rút khỏi Nam Việt.(!).

5. Chính quyền Nam Việt sau khi ổn định miền Nam, tổ chức hiệp thương với Bắc Việt để thiết lập quan hệ bình thường để dần dần đi tới thống nhất đất nước(!)
Trong phụ lục các trang 112, 113, 118 "Hoa Sen trong Biển Lửa " ,Thích Nhất Hạnh còn " bồi" thêm:
- Giới hạn hoạt động quân sự Hoa Kỳ và Việt Nam trong phạm vi tự vệ(?)
-Hòa Kỳ  phải  long trọng cam kết rút quân khỏi Việt Nam. Nếu không có sự tham chiến của quân đội Mỹ và sự nhúng tay của người Mỹ trong các vụ đảo chánh thì Phật tử Việt Nam đã có đủ lực lượng hùng hậu để nói chuyện thương thuyết với Mặt Trận(!)

11) Phải mở cuộc thương thuyết với ai để chấm dứt chiến tranh. Mặt Trận phải được tham dự
vào mỗi cuộc thương thuyết, bởi lẽ họ đã tham chiến(!)

Các ý tưởng đề đạt của Thích Nhất Hạnh giống như đem cô gái nhà lành nết na dâng cho tên ma cô lão luyện. Tất cả những điểm nầy hoàn toàn trùng hợp với các bước chiến lược của Hà Nội để chiếm lấy miền Nam!

Nếu là người miền Nam, bản thân bạn và và gia đình đã là nạn nhân, chịu đựng tan tác,bị  phân ly, nghèo khổ, kỳ thị vì sự kiện 30 tháng Tư năm 75. Cũng như là người Việt Nam hiện đang chịu cuộc sống trầy trật, đầu tắt mặt tối vì chạy lo cơm gạo, vì ô nhiễm môi trường, vì truyền thống đạo đức cha ông bị mục  nát tanh bành.Con thuốc  chết cha, chồng bóp cổ vợ, lừa đảo nhau đủ   mọi mánh lới đều là sản phẩm thúi nát sinh ra từ cái chính thể mà Thích Nhất Hạnh đã góp phần tạo nên.

Vậy thì bạn quỳ mọp, gọi Thích Nhất Hạnh là "Sư ông", là ở chổ điểm nào???

 
 
 
 
b3. Thích Quảng Đức: 
"TRÁI TIM BẤT TỬ".. &..SỰ THẬT LỊCH SỬ - Win Mi Anh (Frank Dinh)
🙏Qua loạt bài vừa qua, chúng tôi được sự phản hồi rất đặc biệt của một tăng sĩ TTH là nhân chứng trực tiếp vào ngày định mệnh của Thích Quảng Đức. Vị tăng sĩ này đồng ý cho chúng tôi phỏng vấn đặc biệt. Tuy nhiên vì lý do an toàn tính mạng, nên chúng tôi buộc phải dấu tên.
🙏HPBTD: Bạch thầy, như dư luận đã biết rõ về quan điểm của PG về vấn đề tự sát, xá lợi thật giả và cũng biết cái chết của TQĐ là vì động cơ chính trị. Ở đây xin miễn bàn về nguyên nhân cái chết mà chỉ nói đến những gì đằng sau cái chết. Vậy trong cái chết này có những gì khuất tất?

🙏Thầy TTH: Trước hết tôi xin khẳng định cái chết này là một vụ giết người dã man. Một vụ giết người có động cơ chính trị. Một vụ giết người có dàn dựng bài bản ngay từ đầu. Khác với dư luận cùng chiều hay trái chiều thì sự thật lại không giống thế. Một bí ẩn chỉ có chúng tôi mới biết và tới nay cũng chưa từng ai dám nói ra vì sự an nguy của bản thân.
🙏HPBTD: Xin thầy cho biết nhanh về những điều đó
🙏Thầy TTH: Vâng, trước hết thì TQĐ không phải tự thiêu, cũng không phải bị giết mà chính ông ta đồng ý để được giết. Hay nói cách khác là tự nguyện để người khác giết mình.
🙏HPBTD: Tại sao lại có việc kỳ lạ như thế?
🙏Thầy TTH: Bởi rất đơn giản rằng TQĐ vốn mê muội và cuồng tín. Ông bị tiêm nhiễm và tin vào lời hứa hẹn được lưu danh muôn thuở. Họ đã cho ông ta vào ngôi vị của một bậc "cứu thế", "cứu đạo", "vị pháp thiêu thân" và ông vì hám danh cộng thêm cuồng tín đã chấp nhận làm điều đó, như hiện nay có những chiến binh Hồi Giáo cực đoan sẵn sàng ôm bom giết người để được hưởng 72 trinh nữ trên thiên đàng.
🙏HPBTD: Nói như vậy nghĩa là vụ trái tim đã được tính toán trước khi TQĐ tự thiêu?
🙏Thầy TTH: Chính phải! Do đó, họ đã soạn sẵn một bài "di chúc" và đưa cho TQĐ viết lại. trong lá "huyết thơ" này có đề cập tới vụ "trái tim bất tử" và vì đã viết thế thì bắt buộc phải có như thế.
🙏HPBTD: Như vậy thì hóa ra trái tim là có thật, chứ không phải tim ni long ngụy tạo?
🙏Thầy TTH: Đúng! Tim là tim thật trong tấm hình ông HQ cầm. Còn sau này là tim giả.
🙏HPBTD: Thật giả ra sao xin thầy hoan hỷ cho biết
🙏Thầy TTH: Một vụ giết người có tính toán cẩn thận từng chi tiết. Từ việc khuyến dụ nạn nhân tự nguyện chết để thành bồ tát thiên thu. Từ việc công bố quảng cáo cái sự chết ấy cho nhiều ký giả biết tới. Từ việc sắp xếp viết chúc thư, cho tới phân công ai tưới xăng, ai chích thuốc an thần liều mạnh, những ai sẽ nằm lăn ra cản đường xe cứu thương, cứu hỏa và thậm chí chống lại cảnh sát tới cứu. Để cái chết phải diễn ra suôn sẻ theo kịch bản.
🙏Hội PBTD: Thế thì diễn biến ra sao ? Xin thầy cho biết những gì bí ẩn, do sự vụ đã có những bài viết khác tường thuật lâu nay rồi.
🙏Thầy TTH: Sau khi cái chết được báo trước, thì từ cả tuần trước đó, ông TQĐ bị giam lỏng để không đổi ý và cũng là thời gian để củng cố tư tưởng. Cho tới chiều hôm trước lúc bị giết, thì cứ cách 1 tiếng đồng hồ lại được tiêm vào một loại thuốc an thần với mức từ nhẹ tăng dần lên, nhằm làm tê liệt hệ thống thần kinh tri giác. Khi gần tới giờ hành quyết thì TQĐ được thử chích kim vào người cũng không còn có phản xạ đau đớn. Lúc này thì ông không thể nói chuyện được nữa vì lưỡi đã cứng và cơ miệng không thể hoạt động.
Khi tới địa điểm hành hình, thì phải dìu xuống xe và có người tưới xăng. Như dự đoán thì lập tức xe cảnh sát, cứu thương, cứu hỏa liền nhanh chạy tới. Lúc này các tăng ni chia làm nhiều vòng. Vòng thì bao quanh để cản đường. Vòng thì nằm cản xe để xe cứu thương không dám cán người nên không thể vào cứu TQĐ. Lửa phừng cháy … Mùi da thịt bốc lên khét lẹt trước mắt bao nhiêu tăng ni thản nhiên nhìn. Khi Thích Quảng Đức vừa lăn ra còn thoi thóp, thì lập tức một thầy nhào tới cầm một can hóa chất rưới thẳng vào vùng ngực để dập tắt ngay sức nóng với mục đích giữ trái tim. Số còn lại thì phủ vải và vội vàng khiêng đi…
Tới một nơi an toàn kín đáo, thì họ dùng dao rạch một đường ngay giữa ngực và thò tay lôi trái tim ra ngoài mà cắt bỏ vào một dĩa vừa vặn đã chuẩn bị từ trước. Lúc này họ chỉ vội chụp được duy nhất một tấm hình, vì sợ hành vi móc tim người sẽ bị truy tố. Do đó như chúng ta đã thấy, chỉ có một tấm hình duy nhất mà thôi và tấm hình đó chính là hình tim thật bị cháy xém của TQĐ. Sau đó trái tim này bị đem thủ tiêu đi đâu thì tôi không rõ vì nó sẽ thối rữa. Sau đó thì không thấy ai nói tới việc truy tố vì hành vi tưới xăng và giúp người khác tự sát,  trái tim giả mới được tạo ra khoảng 10 ngày sau.
Vì là trái tim là tim giả, nên họ cũng không cho bất cứ ai tiếp cận (đến gần) và dấu biệt cho tới tận hôm nay. Thưa anh, đó là những gì chúng tôi biết rõ.
🙏HPBTD: Xin thầy cho một lời kết cho buổi phỏng vấn này .
🙏Thầy TTH: Như tôi đã mở đầu và kết cũng là một khẳng định rằng TQĐ bị giết. Một vụ giết người dã man, phản bội giá trị PG. Một vụ giết người có dự mưu, chủ đích và sự thật của trái tim là kinh khủng như thế đó.
🙏Hội PBTD: Xin cảm niệm công đức thầy. Chúng tôi sẽ giữ bí mật tất cả thông tin cá nhân của thầy.
HỘI PHẬT BÚT TỰ DO VIỆT NAM
******
( FB )
https://m.facebook.com/groups/2316617718374246/permalink/4414290281940302/
 
 
(Thiếu Tá Liên Thành)
Nhân được tin cựu Thiếu Tá Liên Thành qua đời, chúng tôi gửi đến tất cả một bức tâm thư mà Ông gửi đến Hoà Thượng Thích Tâm Châu cách nay tám năm. Chúng tôi cũng xin nói rõ thêm, là một tín hữu Công Giáo, cá nhân chúng tôi từ năm 1966 cho đến nay luôn kính trọng Thầy Thích Tâm Châu. Năm 1997 và 1998, chúng tôi có được gặp lại Ngài hai lần và chúng tôi luôn cho rằng đó là một vinh dự rất lớn.
Hình đính kèm là Đại Uý Liên Thành (ngồi) và các đồng đội giữ gìn an ninh trong một cuộc xuống đường.
Thưa Hòa Thượng Thích Tâm Châu,
Orange County, California
Ngày 13 tháng 7 năm 2013
 
Trước khi đi vào câu chuyện chính mà tôi muốn thưa với Hòa thượng, tôi xin tự giới thiệu cá nhân tôi về đời tư cũng như đời công để Hòa Thượng rõ về đối tượng đang thưa chuyện với Hòa thượng:

Về đời tư: Tôi là Liên Thành xuất thân trong một gia đình Hoàng Tộc, thuộc huyết thống chính thống của Đức Đông Cung Anh Duệ Hoàng Thái Tử Đại Nguyên Soái Nguyễn Phúc Cảnh, con trưởng của Hoàng Đế Gia Long. Ông Nội tôi là Kỳ Ngoại Hầu Cường Để, một nhà cách mạng Việt Nam, ông là cháu đích tôn đời thứ 5 của Hoàng Đế Gia Long. Bà nội tôi là cháu ngoại của Vua Thiệu Trị và là em ruột của Đệ I Tăng Thống Phật Giáo Việt Nam, Ngài Đại Lão Hòa Thượng Thích Tịnh Khiết. Như Vậy trong liên hệ gia đình tôi gọi Ngài Hòa Thượng Đệ I Tăng Thống là Ôn. Ngoài ra người Bác của tôi là Ông Tráng Đinh, người đã từng cùng với bác sĩ Lê Đình Thám lập ra Hội Phật Học Trung Việt từ 1944 và tôi biết rõ rằng chính Ông Trí Quang là một trong những học viên đầu tiên của Hội Phật Giáo Việt Nam tại Trung Việt. Ngoài ra gia đình tôi có anh Liên Phú hiện là Đại Lão Hòa Thượng đang trù trì một ngôi chùa tại Vùng Đơn Dương ở gần thị xã Đà Lạt. Sở dĩ tôi phải đưa lý dịch dài giòng liên hệ của tôi đối với Phật Giáo để chứng minh rằng những lời tôi sắp thưa cùng hòa thượng là những lời lẽ hoàn toàn không có ý tưởng nào gọi là đánh phá Phật Giáo mà chỉ với mục địch nói lên sự thật đã bị cộng sản Việt Nam cũng như một đám Ma Tăng, ác tăng và dâm tăng nằm vùng trong Phật Giáo bóp méo và mưu toan tẩy xóa lịch sử mà thôi.

Về đời công: Tôi là lính tình nguyện, xuất thân từ trường sĩ quan Bộ Binh Thủ Đức khóa 16. Tôi chẳng liên hệ gì đến nền Đệ I Cộng Hòa vì khóa 16 chúng tôi ra trường khi mà cuộc phản loạn của đám loạn tướng đã xong. Nhưng trước ngày 8 tháng 5 năm 1963 Phật Đản tôi có mặt tại Huế và đã chứng kiến một số sự việc cho đến ngày tình nguyện đi lính.

Từ 6/6/1966 đến đầu 1969 tôi là thiếu úy Phó trưởng ty Cảnh Sát Đặc Biệt tại Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Tỉnh Thừa Thiên và thị xã Huế. Từ 1969 đến gần cuối 1974 tôi là Chỉ huy Trưởng BCH/CSQG/TT -Huế. Nói như vậy để hòa thượng thấy rằng tôi là một nhân chứng sống trong một thời đại nhiễu nhương của đất nước từ 1963-1975.

Thưa Hòa Thượng,
Từ bao nhiêu năm nay cho đến trước cuối tháng 6/2013 Hòa thượng nói chuyện tại chùa Bảo Quang Nam Cali, và trước ngày 4/7/2013 Ký giả Đoàn Trọng phỏng vấn Hòa Thượng trên đài truyền hình channel 57.7 thì cá nhân tôi vẫn một lòng tôn kính Hòa thượng. Nhất là khi Hòa thượng ra cuốn Bạch Thư tố cáo Ác Tăng Thích Trí Quang và Phật Giáo thuộc nhóm Ấn Quang là cộng sản, mặc dầu trước đó trong thời gian cuộc nổi loạn 1963 Hòa Thượng cũng đã sát cánh với Thích Trí Quang và nhóm cộng sản Ấn Quang như Hòa thượng đã tuyên bố trong cuốn Bạch Thư ngày 31/12/1993 tại hải ngoại. 

trích - Viện Hóa Đạo Ấn Quang cử các vị ra nước ngoài liên lạc với các nhóm phản chiến, yêu cầu Mỹ rút quân, phản đối chính sách chống Cộng của VNCH, đòi hòa bình. Viện Hóa Đạo Ấn Quang cử Thượng Tọa Nhất Hạnh làm Trưởng Phái Đoàn Hòa Bình bên cạnh Hòa Đàm Paris. 

trích - Thực sự, cuộc tranh đấu từ tháng 6-1966, cho đến nay chia đôi Giáo Hội, đều do bàn tay CS đạo diễn, làm hại cho Phật Giáo và quốc gia VN không nhỏ. Vì vậy, Phật Giáo không phải là không có trách nhiệm, liên đới đến sự để mất VNCH cho CS.
Vấn đề này, chính Hòa Thượng Thích Huyền Quang cũng thường nhắc đi nhắc lại: “CS từng tuyên bố: “Phật Giáo Ấn Quang hai lần có công với Cách Mạng”. - ngưng trích Bạch Thư Thích Tâm Châu
Nhưng nay, sau khi nghe Hòa thượng tuyên bố nguyên nhân của vụ tranh đấu Phật Giáo vào năm 1963 và vụ ông Lâm văn Tức/Thích Quảng Đức tự thiêu, thì tôi xin thưa cùng Hòa Thượng cảm nghĩ của tôi đối với Hòa Thượng như sau:
Tôi hoàn toàn thất vọng và khinh bỉ tư cách của Hòa thượng, một kẻ tuổi đời đã 93 tuổi mà có thể ăn nói hồ hồ, vu khống, trở trái làm mặt một cách không ngượng ngùng, và không biết xấu hổ là gì. Trong buổi nói chuyện tại chùa Phổ Quang và buổi phỏng vấn của ký giả Đoàn Trọng trên đài truyền hình FreeVN 57.7 ngày 4/7/2013 Hòa thượng đã nói một số vấn đề tôi xin nêu ra dưới đây để mọi người cùng thấy sự láo lường và tư cách hèn hạ của Hòa Thượng:

1)- Hòa thượng nói rằng: 'Vô tình hay là cố ý đã có một cái thông điệp là cấm treo cờ Phật giáo trong mùa Phật Đản.'
Xin hỏi Hòa thượng đã đọc được văn thư của Tổng Thống hay Chính Phủ Đệ I Cộng Hòa cấm treo cờ Phật giáo ở đâu, khi nào, ai đưa cho Hòa thượng đọc. Hòa thượng có dám thề trước tượng Phật là có văn thư nầy và chính Hòa thượng đã đọc được hay không?
Lịch sử đã chứng minh và Ủy ban Điều tra của Liên Hiệp Quốc cũng đã chứng minh rằng không có vấn đề kỳ thị tôn giáo, có nghĩa rằng hoàn toàn không có văn thư nào của Tổng Thống hoặc của chính phủ cấm treo cờ Phật Giáo mà chỉ có văn thư nhắc lại thể thức treo cờ tôn giáo phải nhỏ hơn cờ quốc gia mà thôi.

2)- Hòa thượng nói, mục đích chính của cuộc tranh đấu 1963 là vì cầu cho được "Bình đẳng Tôn giáo" mà thôi.
Xin thưa cùng Hòa thượng rằng, những gì mà cộng sản và nhóm Phật Giáo Tranh Đấu 1963 vẫn thường sự dụng Dụ số 10 để gán ghép cho chính phủ Đệ I Cộng Hòa tội bất bình đẳng với Phật giáo. Cũng vì Dụ số 10 này mà ông Thích Quảng Độ vào năm 2011 đã phạm vào tội vọng ngữ thậm xưng không thể tha thứ khi phát biểu rằng: "Dưới thời ngoại thuộc, Phật giáo đã hoàn tất công cuộc Chấn hưng khởi từ những năm 20 thế kỷ trước, bằng cuộc Xuống Đường không tiền khoáng hậu năm 1963, thế kỷ XX, để chấm dứt thời kỳ ngoại thuộc biến một tôn giáo dân tộc thành hội đoàn tư hữu, biến đạo lý truyền thống thành ý lực ngoại bang" 

Có lẽ các ông chỉ biết "tranh đấu" mà không đọc nên chẳng biết nội dung của Đạo Dụ nói gì và Đạo Dụ nầy có từ bao giờ, do ai, và mục đích của Đạo Dụ nầy là gì. Xin thưa:
Dụ số 10 là của Vua Bảo Đại ban hành vào ngày 6/8/1950. Ông Bộ Trưởng bộ Nội Vụ của chính phủ Đệ I Việt Nam Cộng Hòa Bùi văn Lương đã giải thích như sau: Theo Hiến Pháp VNCH, sự tu chính luật phải do Quốc Hội đưa ra. Tóm lại việc tu chính một Dụ phải có hai điều kiện:

1- Xét thấy rằng có nhu cầu phải tu chính. 
2- Phải có nhu cầu xuất phát từ dân chúng. Trong cả hai nhiệm kỳ quốc hội mà đa số đều là Phật Tử đều không đưa ra yêu cầu tu chính Dụ số 10, thế thì tại sao nhóm Phật Giáo Tranh Đấu lại đổ tội cho Tổng Thống Ngô Đình Diệm? Đổ tội cho Tổng Thống một việc mà hiến pháp quy định không thuộc quyền hạn và trách nhiệm của Tổng Thống, như vậy những kẻ đã đổ tội có mưu đồ gì, nhất là khi những kẻ đó lại khoác trên mình cái áo của Phật? Trong trường hợp này, rõ ràng Phật là vũ khí để nhóm Phật giáo Tranh Đấu đã dùng để đẻ ra tội cho bất cứ ai mà đám này muốn triệt hạ.

- Xét về điểm số 1: Cho đến khi có vụ Phật giáo giáo xẩy ra, đã không có nhu cầu tu chính Dụ số 10. Mặc dầu văn kiện kiểm soát các hội rất chặt chẽ và gắt gao, nhưng chính phủ VNCH không hề áp dụng những điều kiện đó, mà ngược lại lại rất rộng rãi cho tất cả các tôn giáo, đặc biệt là Phật giáo. Có một điều khoản trong Dụ, ví dụ như điều kiện buộc phải đăng ký với Bộ Nội Vụ tên những thành viên của chùa, Ủy ban, hay Hội Phật Giáo, mà điều này ai cũng thấy là rất cần thiết để đối phó với cộng sản, thì chính phủ đều bỏ qua, đặc biệt ở các tỉnh. Theo ông Bộ Trưởng Nội Vụ Bùi văn Lương thì trước 1960 và sau 1960 chính phủ đều không thi hành Dụ số 10 đối với Phật giáo, ngay chính ông ta cũng không kiểm tra. Mãi đến năm 1963 khi xảy ra vụ Phật giáo thì ông Bộ Trưởng Bùi văn Lương mới mở hồ sơ ra xem xét, mới thấy rằng đã từ lâu, 1954 đến 1963 chính phủ đã không hề áp dụng Dụ Số 10.
 
 - Xét về điểm số 2: Chính Phủ không hề và chưa bao giờ có yêu cầu, thư tín gì từ phía dân chúng đòi hỏi tu chính Dụ số 10. Từ ngày 16/6/1963, sau khi thỏa hiệp với phái đoàn Phật Giáo, đích thân chính phủ đã đưa vấn đề Dụ số 10 ra Quốc Hội và đã cử một ủy ban đặc biệt để nghiên cứu tu chính Du số 10. Trong khi đó chính phủ cũng đã chính thức tuyên bố ngưng áp dụng Dụ số 10, cho dù chính phủ đã không hề áp dụng từ lâu.

Trong ngày 26/10/1955 Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Ngô Đình Diệm công bố Hiến Ước tạm thời có câu: “Luật lệ hiện hành vẫn tạm giữ nguyên”, Dụ số 10 nằm trong số các luật lệ hiện hành nên đương nhiên là tạm giữ. Sau đảo chánh, ngày 4/11/1963, Trung Tướng Dương Văn Minh, Chủ Tịch Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng, khi tuyên bố Hiến Chương tạm thời số 1 cũng có câu “Các luật lệ hiện hành vẫn tạm duy trì”. Như vậy, ngay cả với chính quyền Dương Văn Minh thì Dụ số 10 vẫn không hề bị hủy bỏ. Chính phủ của Trung Tướng Nguyễn Khánh, và sau nầy là chính phủ Đệ II Cộng Hòa vẫn tham chiếu Dụ số 10 để làm những Nghị Định hay Sắc Luật để phê chuẩn bản Hiến Chương Phật giáo sau nầy. Ngay cả cho đến ngày 30/4/1975, Dụ số 10 vẫn không hề bị hủy bỏ.

Như đã biết thủ tục pháp lý để hủy bỏ một Dụ không phải là dễ, và không thuộc quyền hạn và trách nhiệm của hành pháp. Thích Trí Quang đổ tội cho Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Ngô Đình Diệm kỳ thị Phật giáo qua vấn đề Dụ số 10 là hoàn toàn cả vú để lấp miệng em, tuyên truyền lường gạt tín đồ nhẹ dạ không hiểu biết gì về luật pháp và hiến pháp quốc gia.

3)- Hòa Thượng nói rằng:
Chùa Từ Đàm và các ngôi chùa tại Huế bị phong tỏa, bị cúp điện, nước, và không cho tiếp tế thực phẩm.
Thưa Hòa thượng, sự thật không phải như vậy, có lẽ Hòa thượng không có mặt ở Huế nên ông chẳng biết mô tê là gì. Nhà tôi ở sát cạnh chùa Từ Đàm và tôi đã chứng kiến hàng giờ hằng ngày cho đến khi lên đường đi lính. Sự việc là chỉ có một mình chùa Từ Đàm bị phong tỏa để không cho tín đồ Phật tử tập trung đông đảo tại chùa, chứ điện nước không bị cúp, các thầy và các điệu vẫn vô ra chùa không bị lực lượng an ninh cấm đoán, các điệu các thầy muốn ăn gì, mua gì thì có ai cấm đoán đâu.

4)- Thích Quảng Đức tự thiêu:
Theo Hòa thượng phát biểu thì chính Hòa thượng là người chấp thuận đơn xin tự thiêu của Thích Quảng Đức, cũng chính Hòa thượng là người đầu tiên hướng dẫn đoàn biểu tình và cũng là người đầu tiên hướng dẫn cuộc tự thiêu của ông Quang Đức với lý do là để cứu nguy cho Phật giáo tại Huế. Thú thật với Hòa thượng tôi vừa nghe câu nói nầy từ miệng Hòa thượng nói ra tôi bỗng thấy buồn nôn và ói mửa. Thú thật khi đó tôi nhìn mặt Hòa Thượng trên mặt kênh truyền hình mà tưởng như đang nhìn mặt của tên ác quỷ, mặt của một tên sát nhân chứ không phải là mặt của Đại lão Hòa Thượng Thích Tâm Châu. Hành động chấp thuận và tổ chức cho đồng loại tự thiêu là hành động đáng ghê tởm và là hành động của tên sát nhân, chứ không phải là hành động của kẻ chân tu, Hòa thượng có biết không?

Ông Quảng Đức bị thiêu sống chỉ phục vụ cho mưu đồ của Cộng Sản Bắc Việt và chính phủ Mỹ. Bởi vì hơn ai hết Hòa thượng là trưởng phái đoàn Liên Tôn đã hội họp với phái đoàn Liên Bộ của Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa về 5 nguyện vọng của phái đoàn Liên Tôn. Hai bên đã giải quyết xong, ổn thỏa trong tinh thân xây dựng, thượng tôn luật pháp. Và chính Hòa thượng cũng đã hai lần được diện kiến Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Ngô Đình Diệm, và cũng chính Hòa thượng đã nói Hòa thượng rất kính nể Tổng Thống. Mọi việc rắc rối hai phái đoàn đã giải quyết xong thì tại sao phải nướng sống Quảng Đức. Câu trả lời rất dễ hiểu là nếu mọi việc đã giàn xếp xong, tình hình chính trị yên ổn thì lấy lý cớ gì để cho Việt Cộng và Chính phủ Hoa Kỳ lật đổ Tổng Thống Diệm được. Nướng sống Thích Quảng Đức để phát động hận thù tạo bất ổn chính trị đó là lý cớ duy nhất và Quảng Đức chỉ là cục thịt nướng trong bữa tiệc hả hê của Cộng Sản Bắc Việt, của Chính phủ Hoa Kỳ, của Ác Tăng Việt Cộng Thích Trí Quang, và cuối cùng là của kẻ sát nhân Đại Lão Hòa Thượng Thích Tâm Châu mà thôi. 

Năm mươi năm sau 1963-2013 cộng sản xây tượng phong Liệt Sĩ cho Thích Quảng Đức thì tại Hải Ngoại đám cộng sản nằm vùng trong Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, đám cộng sản và việt gian phối hợp với Phật giáo quốc doanh dưới sự chứng kiến của tên Cộng sản gộc Lê Mạnh Thát tổ chức thật rùm beng Lễ Tưởng Niệm Đồng Chí Liệt Sĩ Thích Quảng Đức, vì Bác vì Đảng, tự nướng trong đó có sự ca ngợi của Đại Lão Hòa Thượng Thích Tâm Châu.

Câu cuối cùng tôi xin được hỏi Hòa thượng là: Ngày xưa 1963 Hòa thượng đã từng hăng say phối hợp với Ác Tăng Việt cộng Thích Trí Quang đạp đổ Đệ I VNCH sát hại Tổng Thống Ngô Đình Diệm, sau đó có phải vì địa vị, tiền bạc thế lực danh vọng giữa Hòa thượng và tên ác tăng Việt Cộng Thích Trí Quang thanh toán nhau. Trí Quang đã dọa thanh toán Hòa thượng ít nhất hai lần bằng "một đĩa máu, một con dao, và một huyết thư" đặt ngay trong Việt Nam Quốc Tự và trong chùa Từ Quang (trích Bạch Thư, Thích Tâm Châu, tr. 28). Hòa thượng phải chạy trốn cuộc truy sát của ác tăng Việt Cộng Thích Trí Quang mà chạy bám theo Tướng Nguyễn Ngọc Loan và Nguyễn Cao Kỳ để được che chở và để được thành lập khối Việt Nam Quốc Tự đối kháng lại khối Ấn Quang của các Tăng Việt Cộng Thích Trí Quang, chứ thật ra ngài về với Đệ II VNCH chỉ vì cầu xin Đệ II VNCH sự che chở, đùm bọc mạng sống mà thôi, chứ chẳng phải vì quốc gia đạo pháp gì phải không Hòa thượng?

Đức Phật đã nói: Ba điều không thể che giấu đó là: Mặt trăng, mặt trời và sự thật. Hòa thượng là kẻ tu hành sao không nghe lời dạy của Đức Phật?
Đối với Liên Thành nầy, Hòa thượng không còn là Đại lão Hòa Thượng Thích Tâm Châu của Bạch Thư năm 1993 nữa, cá nhân tôi, và những người Việt tỵ nạn cộng sản, những Phật tử chân chính, chúng tôi đã quá thật vọng về Hòa thượng.

Tôi Liên Thành hoàn toàn chịu trách nhiệm về bài viết nầy và rất mong được công khai nói chuyện cùng Hòa thượng trước sự chứng kiến của mọi giới về vấn đề ông Thích Quảng Đức bị thiêu hay tự thiêu cũng như vấn đề Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Đệ I VNCH có đàn áp Phật Giáo hay không?
Trân trọng chào Hòa Thượng.
Liên Thành
 
--------------------------------
More:
 
-------------------------------- 
Nỗi Oan Nghiệt cho dân tộc Việt Nam
 























 

No comments: